Miêu Ánh Huyên đoán không sai, quả nhiên Hắc tiểu hồ ly bị thương, hơn nữa còn là thương khá nặng ở chân, vì thế mà tốc độ chạy của nó chậm hơn bình thường.Tuy nhiên vẫn đủ khiến hai người đuổi mãi không kịp.
Đáng chết!
Miêu Ánh Huyên vừa đuổi vừa hét: “Hắc hồ, đừng chạy...chân mi bị thương rồi! Để ta giúp mi trị thương!”
Tôn Phi Hải chạy nhanh hơn nàng một chút, nghe vậy liền dở khóc dở cười: “Miêu cô nương à, ta thấy nàng đừng nên hét thì hơn.Hét lớn như vậy sẽ dọa nó tưởng nàng có ác ý bắt nó về may áo đấy!”
Trong lòng Tôn Phi Hải thầm nghĩ, hồ ly thúi! Đợi bổn vương bắt được ngươi sẽ đánh gãy nốt cái chân còn lại của ngươi, xem ngươi còn chạy được không!
Miêu Ánh Huyên hậm hực trừng hắn nhưng cũng không hét nữa.
Lúc tiểu hồ ly dừng lại cũng là lúc Miêu Ánh Huyên mệt đến độ nhấc chân không nổi, một tay nàng chống gối thở hồng hộc: “Cuối cùng...cũng...cũng chịu dừng lại...rồi...!”
Nhưng ngay sau đó, nàng nghe thấy giọng nói ngưng trọng của Tôn Phi Hải: “Ánh Huyên, không hay rồi, có sói!”
Lúc này Miêu Ánh Huyên mới để ý, cách họ không xa có một đàn sói đang tiến lại, cơ hồ cũng phải đến chục con.Chả trách tiểu hồ ly đột nhiên dừng lại.
Đoạn Miêu Ánh Huyên xông lên ôm tiểu hồ ly vào lòng.Có lẽ nó cảm nhận được tình thế tuyệt vọng của mình, cộng thêm vết thương trên chân rỉ quá nhiều máu nên chẳng còn sức dãy dụa.Chỉ yên lặng nằm trong lòng Miêu Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-trieu-loan-phuong-bi-dao/2113493/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.