Hiểu Nguyệt đỏ mắt: “Nương nương...”
“Nhưng ta đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể bước tiếp!”
“Nương nương, đúng là người từng làm những chuyện không nên làm nhưng chẳng qua cũng vì vạn bất đắc dĩ, không phải sao? Bây giờ người đã là nữ tử cao quý nhất Nguyên Lạc, hà tất phải phiền muộn?”
Phụ thân Hoàng hậu vốn là quan nhất phẩm của triều đình.Năm ấy cũng vì ông ta bắt ép mới phải tiến cung.
Hoàng hậu đưa tay khẽ vuốt một đóa sen, bật cười: “Đúng vậy! Giờ ta đã trở thành Hoàng hậu một nước, ngôi vị mà mọi nữ nhân trong thiên hạ đều ao ước có được.Hà tất phải phiền muộn?”
Bỗng từ xa vang lên tiếng bước chân.Hoàng hậu lúc này mới phát hiện một bóng dáng màu vàng đang tiến lại gần mép hồ, theo sau còn có Lý công công.
Nàng đang định hành lễ thì Hoàng thượng đã lên tiếng trước: “Đang trên thuyền, không cần hành lễ!”
“Tạ Hoàng thượng!”
“Hoàng hậu của trẫm hôm nay thực có nhã hứng!”
“Mùa này sen trong hồ nở rộ, sáng nay rảnh rỗi thần thiếp đến đây hứng chút sương trên cánh sen về pha trà.” Hoàng hậu cười điềm đạm: “Hoàng thượng đang đi dạo sao?”
“Gần đây chính sự bận rộn, trẫm ra đây hít thở không khí.”
“Vậy...chi bằng Hoàng thượng xuống thuyền dạo hồ cùng thần thiếp được không?”
Hắn cười lớn: “Được, được! Mỹ nhân cùng cảnh đẹp ở ngay trước mặt, lý nào lại không thưởng?”
Hiểu Nguyệt và Lý công công nhanh chóng lui xuống, trên thuyền chỉ còn lại đôi Đế Hậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-trieu-loan-phuong-bi-dao/2113492/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.