‘Xoảng’ một tiếng, Trương Kiến Hiền không cẩn thận đánh rơi bình lưu ly hôm qua lấy làm hung khí không thành nát vụn.
“… Xem ra, Tiểu Hiền Hiền chỉ là tiểu dã miêu, không thích chủ đề huyết tinh bạo lực a…” Tà tà cười, Kim Long nhìn chằm chằm Trương Kiến Hiền.
Không phải vô nghĩa sao? Người bình thường nào nghe đến bên cạnh có người nhắc tới “đại khai sát giới” còn có thể tươi cười thản nhiên hoà nhã?
Huống chi, hai người kia là phần tử bất lương, trên mặt rõ ràng viết: “Ta muốn chém người!”, Trương Kiến Hiền hắn nhất định là bị quỷ ám, mới có thể mặc kệ hạng cặn bã này ở trong nhà mình đàm luận kế hoạch giết người?
Nếu không nghĩ cách giải quyết, một khi xảy ra sự cố, cảnh sát tìm tới cửa sẽ không tốt.
Làm thế nào mới có thể tiễn bước hai gã ôn thần, khôi phục cuộc sống dĩ vãng? Trương Kiến Hiền thu nhặt mảnh vỡ trên sàn, trong đầu chỉ xoay chuyển quanh ý niệm này.
Ô, đau chết! Nghĩ nghĩ mà phân tâm, một mảnh vỡ cắt trúng ngón trỏ của hắn.
Người suy, làm chuyện gì cũng không trôi chảy!
Nghe Kim Long lại nói với thủ hạ: “… Cậu cải trang không tồi, có điều vẫn phải cẩn thận, Xích Hào hẳn còn mai phục quanh đây, khi ra vào phải thật cẩn thận.”
“Dạ, vừa rồi em thấy mấy kẻ khả nghi… Như vậy đi, Lão Đại, lần sau em giả nữ, có thể không gây nhiều chú ý.” Vĩ Tử đứng đắn đề nghị.
Trương Kiến Hiền đen mặt, Vĩ Tử diện mạo không khó coi, muốn giả nữ khẳng định càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-phat-thieu-trung/201607/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.