Ngày hôm sau, Trương Kiến Hiền đáng thương vẫn phải ở nhà hầu hạ Lão Đại hắc đạo trời giáng, không châm trà thì pha nước tắm, còn phải giặt ‘mớ giẻ’ Vĩ Tử cởi ra, chịu không nổi.
“Vứt, quăng đống quần áo rách rưới này đi cho tôi, ném xa ra!” Trương Kiến Hiền bịt mũi,nhìn nhìn giỏ quần áo.
“Tiểu Hiền ca, đó là đạo cụ nguỵ trang của em, em phải bỏ ba tiếng mới mài quần thành được như vậy, a, áo thì đơn giản hơn, quật quật vài cái, lại kéo kéo mấy chỗ… Hắc hắc, em vừa ra ngoài đụng mấy tên lâu la Xích Hào, không tên nào thèm liếc em một cái.” Vĩ Tử đắc ý nói.
Trương Kiến Hiền đảo cặp mắt trắng dã: Thấy kẻ lang thang lôi tha lôi thôi, tránh còn không kịp, ai muốn nhìn cậu? Hắn lại nhìn ‘mớ giẻ’, ghê tởm đến muốn phun, không, máy giặt của hắn đâu phải để thứ này!
“Nếu cần cải trang, cậu có thể giả dạng… Này, tiêu chuẩn cao một chút a?” Nhíu mày nói.
Vĩ Tử mày ủ mặt ê: “Tên còn có chữ ‘Vĩ’, nên em cũng muốn giống kiểu Lương Triều Vĩ a, như Lão Đại lần trước thấy em mặc âu phục, ngay lập tức ném em ra cống, cho nên…”
Trương Kiến Hiền ngắm ngắm Vĩ Tử vài lần, tưởng tượng đến cái kiểu ăn mặc, dạ dày cơ hồ cũng co rút, quên đi, hắn tới tủ đồ của mình, đông bay vùn vụt tây bay vun vút, tìm ra vài bộ RALPH LAURE, đều là nhãn hiệu nổi tiếng, ném lên người Vĩ Tử vừa tắm xong, chỉ cuốn cái khăn lớn.
“Cho cậu, không cần trả… Từ từ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-phat-thieu-trung/201608/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.