Từ lúc tên ôn thần trời giáng vào nhà tác oai tác quái, trong một ngày, Trương Kiến Hiền đã có không dưới mấy chục lần xúc động muốn gọi 110 cho quý cảnh sát thân yêu.
Du côn! Lưu manh! Hắn cả đời chưa thấy qua mấy tên xấu xa chân chính, thì đã hội tụ đủ trên người tên Kim Long này.
“Tiểu Hiền Hiền, cậu lẩn đâu rồi? Bảo cậu đi mua bao thuốc, cậu chạy lên núi mua đấy hử?” Vị Kim Long đại ca kia chiếm nhà chưa đến một ngày hai chân vắt chéo dựa người trên ghế sofa, an nhàn đắc ý.
Mặt trầm xuống, Trương Kiến Hiền vừa mới chạy cửa hàng tạp hoá ngoài con hẻm, ở cửa còn do dự một hồi, di động của hắn bị lấy mất, giờ ra ngoài, có cơ hội, có nên tiện thể báo cảnh sát, nói mình bị đại ca hắc đạo đang trốn chạy uy hiếp, nhờ bọn họ tới bắt người?
Nhưng vừa nghĩ tới lời uy hiếp của Kim Long, nếu thật như lời gã nói, đến công ti lan tin đồn nhảm, tên tuổi một đời Trương Kiến Hiền hắn có thể sẽ bị hủy, ở Đài Bắc dốc sức bao năm mới có địa vị như hiện giờ, nếu lời đồn đại đó truyền ra, nỗ lực hết thảy coi như trôi theo dòng nước.
Tiếng người đáng sợ, hắn hồi còn trẻ cũng đã từng nhận được giáo huấn.
Ngoan ngoãn trở về, đem hai bao màu trắng một cái hộp quẹt đặt vào tay đối phương.
“Tiểu Hiền Hiền lại đây ngồi xuống, giúp ta xem… Con mẹ nó, cái thứ này dùng thế quái nào?” Kim Long đại nhân bấm loạn cái điều khiển từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tinh-phat-thieu-trung/201606/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.