Hai ngày sau, mãi cho đến gần nửa đêm Hoàng Phủ Thanh Vũ mang theo Mẫu Đơn mới trở lại trong phủ. Sau khi sai người đưa Mẫu Đơn trở về viện của nàng ta, hắn theo lệ thường trở về thư phòng của mình, lúc này lại phát hiện bên trong thư phòng tối đen như mực. Kỳ thật hắn đã sớm thành thói quen trong thư phòng luôn để đèn sáng, vô luận là ở hoặc không ở trong phòng. Khóe miệng gợi lên nụ cười, hắn chậm rãi đẩy cửa vào, đập vào mũi là một mùi thơm ngát, cảm giác thấm vào tận ruột gan. Nguồn truyện: truyentop.net Trong thư phòng chỉ có ánh trăng sáng chiếu vào, hắn cũng không thắp đèn, theo ánh sáng mông mông lung lung đi vào trước thư án, vừa định đưa tay lấy hai phong sổ nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy gian phía trong thư phòng truyền đến tiếng vang. Chậm rãi đi vào phòng trong, không nhanh không chậm nhìn về phía trước thấy một thân ảnh tinh tế yểu điệu ngồi trên giường phía trong, dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng, không biết là tiên là ma. "Nhan Nhan?" Hắn ra vẻ kinh ngạc,"Sao nàng lại ở trong này?" Trên mặt Tịch Nhan vẫn được che bằng tấm lụa mỏng, lấy tay ôm đầu, thanh âm mềm mại tiến thẳng vào lòng người: "Thất gia, thiếp thân có chút đau đầu......" "Sao? Sao không bảo Thôi Thiện Duyên tiến cung truyền cái ngự y lại đây khám cho nàng?" "Không cần." Tịch Nhan đứng dậy, chậm rãi đi về phía hắn, ngồi xuống bên cạnh xe lăn, đem trán tựa vào phía trên tay vịn,"Thiếp thân cảm thấy Thất gia châm cứu hữu hiệu hơn." Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn khăn che trên mặt nàng: "Sao như vậy được? Các ngự y vẫn là thông y lý hơn ta, nàng đợi một chút." Dứt lời, hắn định xoay người đi ra ngoài. "Thất gia --" Tay Tịch Nhan Nhanh chóng bắt được khuỷu tay hắn, đợi hắn quay đầu lại, tay kia lại chậm rãi kéo khăn che mặt xuống, hiện ra một đôi mắt trong suốt vô ngần như làn nước hồ thu, "Thật sự không thể thỉnh Thất gia trị bệnh cho thiếp thân lần này sao?" Khăn che mặt tiếp tục rơi xuống, cuối cùng dưới ánh trăng bàng bạc hiện ra một dung nhan thanh lệ tuyệt luân, dù cho là tiên là ma đều tuyệt đối có thể mị hoặc lòng người. Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ có tia sáng chợt lóe lên, sau đó một đôi mắt đen như ngọc bỗng chốc trở nên thâm thúy, sâu không thấy đáy: "Nhan Nhan, nàng thật sự muốn ta giúp nàng sao?" Tịch Nhan chậm rãi tới gần dung nhan tuấn mỹ của hắn, hơi thở tỏa ra mềm mại: "Thế nào, Thất gia vẫn không muốn sao?" "Ta rất sẵn lòng." Hắn quay đầu đi, đôi môi vừa vặn dán vào bên tai nàng, một bàn tay lặng yên không một tiếng động đè lên mạch đập của nàng, thanh âm trầm thấp, mê hoặc lòng người, "Nàng đã uống thuốc sao?" Một câu nói dường như kích phát dược tính trong người Tịch Nhan, mặt nàng dần dần ửng hồng, cuối cùng nhẹ nhàng trả lời một tiếng: "Vâng." Nếu không uống loại dược này, nàng thật sự không biết bản thân mình lấy đâu ra dũng khí cùng hắn......lấy con người thật đối diện với hắn. "Tốt lắm." Thanh âm hắn trầm thấp, sung sướng vang lên, Tịch Nhan vẫn cúi đôi mắt ngồi nơi đó, nhưng đột nhiên trong lúc đó, nàng có cảm giác sẽ xảy ra biến hóa long trời lỡ đất -- Xe lăn của hắn chậm rãi di chuyển vòng quanh, mà nàng sau khi trải qua một trận trời nghiêng đất ngả mới phát hiện mình đã bị hắn ôm vào trong ngực, mà hắn đã rời khỏi xe lăn hiên ngang đứng dậy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]