Chương trước
Chương sau
Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.netThị vệ vén màn cho Tịch Nhan, lúc Tịch Nhan đi vào, liếc mắt nhìn thấy ngồi ở phía trên nhuyễn tháp là hình ảnh hai người đang dựa sát vào nhau, cùng nhau xem quyển sách nào đó, vừa xem vừa cười đùa.
Lúc Mẫu Đơn vừa ngẩng đầu nháy mắt nhìn thấy Tịch Nhan, mà Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, cho đến khi Mẫu Đơn nhắc nhở hắn, hắn rồi ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc: "Nhan Nhan, sao nàng lại đến nơi này?"
Tịch Nhan cúi người hành lễ: "Thiếp thân có việc muốn nói cùng Thất gia, vì vậy mới tự tiện đến, nếu quấy rầy nhã hứng của Thất gia, thỉnh Thất gia thứ tội."
"Sao?" Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhướng mày, cười nói, "Đã là vợ chồng, sao nàng luôn khách khí như vậy, có gì muốn nói cứ nói thẳng ra."
Nhưng trái tim Tịch Nhan lại đập mạnh và loạn nhịp, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra chính mình muốn nói gì.
Thấy thế, Mẫu Đơn bám vào bên tai Hoàng Phủ Thanh Vũ thấp giọng nói vài câu, Hoàng Phủ Thanh Vũ cười đồng ý, nàng liền đứng dậy, hành lễ với Tịch Nhan rồi ra đại trướng, để lại hai người bọn họ ở bên trong.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Tịch Nhan vẫn trầm mặc lên tiếng nói: "Không phải nàng nói có chuyện muốn nói sao? Làm sao vậy?"
Tịch Nhan lúc này mới ngẩng đầu lên, cười khẽ một tiếng: "Thiếp thân nghe nói đêm qua thích khách kia bị nhận định là mật thám địch quốc, bị phán tội xử trảm, thiếp thân muốn biết, vì sao Thất gia lại phán quyết như vậy."
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ rồi nói: "Nhan Nhan, vì sao nàng nhận định đó là do ta phán quyết? Thánh chỉ trong cung ban xuống phán quyết như vậy, Nhan Nhan hẳn phải biết là do ai chứ?"
Tịch Nhan cũng cười nhẹ: "Thiếp thân chỉ biết người là từ quý phủ của Thất gia giải đi , Hoàng Thượng nhất định tin tưởng lời nói của Thất gia."
"Ngụ ý là nàng muốn lên tiếng vì tên thích khách đó?" Ánh mắt tuấn lãng của hắn có thần sắc nghi hoặc, bỗng nhiên nở nụ cười thích thứ, ý vị sâu xa: "Nhan Nhan, ta khuyên nàng nên thận trọng một chút, nàng cũng biết có những lời nói ra sẽ làm cho tên đó chết nhanh hơn. Ta biết nàng hảo tâm, nhưng bất quá hắn cũng là một người nàng không quên biết, không nên làm lớn chuyện?"
"Đúng, không nên làm lớn chuyện." Tịch Nhan không còn lời nào để chống đỡ, chỉ có cắn răng lặp lại.
Hắn cười cười, vẫn cúi thấp đầu nhìn quyển sách trong tay: "Nhan Nhan, trong núi không khí sẽ làm nàng bệnh nặng hơn, nàng nên hồi phủ trước đi, hai ngày sau, khi tìm được hoa lan Mẫu Đơn muốn, chúng ta cũng sẽ trở về."
Tịch Nhan giương mắt nhìn hắn thật sâu, nhất thời suy tư: "Được, thiếp thân tất nhiên là không dám quấy rầy Thất gia cùng Mẫu Đơn cô nương, ta trở về trước."
Nàng vốn muốn hỏi hắn Nam Cung Ngự bây giờ đang ở nơi nào, nay xem ra là không cần, bởi vì nàng biết hắn căn bản sẽ không nói.
Tịch Nhan xoay người rời đi, màn che trong đại trướng vẫn không buông xuống, cho đến nàng đi rất xa , Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng của nàng, ánh mắt dần dần trở nên sâu sắc và thâm thúy .
Trên xe ngựa hồi phủ, Tịch Nhan tựa vào bên trong xe ngựa, chậm rãi xoa xoa mặt mình -- nam tử trong thiên hạ đều giống nhau, Nhan Nhan, ngươi đúng là vẫn còn có cơ hội .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.