Bà bỗng ngưng quất roi, nhanh như quỷ mị lướt tới trước mặt Cổ Lạc Nhi.
Tóc bạc trắng đầu tung bay.
Khoảng cách gần, nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng.
Nhưng xuyên qua các nếp nhăn chằng chịt, vẫn mờ mờ nhìn được hình ảnh lúc trẻ, hẳn là một mỹ nhân.
Đông Phong Túy lập tức che chở phía trước Cổ Lạc Nhi.
Cao giọng nói: “Không được làm hại nàng.”
Lão bà nghi ngờ nhìn Đông Phong Túy, sau đó lại nhìn Cổ Lạc Nhi.
Yên lặng một lúc lâu, chợt phát ra một tràng cười to.
Tiếng cười vừa dứt, trường tiên trong tay đã phất lên đầu Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy vội dùng trường kiếm đỡ lại.
Kiếm roi tương giao, ma sát tạo ra một tia hoa lửa, hổ khẩu của hai người đều bị chấn động đến tê rần.
(Hổ khẩu 虎口: khe ngón tay cái và ngón tay trỏ, để cầm kiếm hoặc roi)
Lão bà thu hồi trường tiên, trên mặt hiện ra thần sắc kinh ngạc cùng bội phục.
Khen: “Tiểu tử, khá lắm, tay cầm cũng vững đấy.”
“Tiền bối quá khen.”
Đông Phong Túy cũng thu hồi trường kiếm, lãnh đạm đáp.
Lão bà lại chuyển hướng về phía Cổ Lạc Nhi đang nép phía sau Đông Phong Túy, vẻ mặt có chút cô đơn.
“Con nhóc, đừng thấy bây giờ hắn đối tốt với ngươi, sau này còn chưa biết thế nào.”
Cổ Lạc Nhi không lên tiếng.
Nàng không phải tin lời này của lão bà, mà chỉ nghe lời khuyên của Đông Phong Túy, không muốn tranh luận với bà ấy.
Đông Phong Túy đối xử với nàng thế nào, là việc của hai người nàng, sao phải tranh chấp với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577141/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.