Cổ Lạc Nhi hoàn toàn không phát hiện ra, tâm tư của nàng đều đặt lên vết thương của Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy lấy thuốc trị thương từ trong ngực.
Bước chân vào giang hồ, sống trên mũi đao liếm máu, hắn luôn luôn chuẩn bị thuốc trị thương trong người.
“Lạc Nhi, để ta tự làm.”
“Không được, ta bôi thuốc cho chàng.”
Cổ Lạc Nhi đưa tay định lấy thuốc trị thương trên tay Đông Phong Túy.
Không ngờ tay nàng vừa mới duỗi ra, đã thấy một bóng đen cuốn tới chỗ nàng cùng Đông Phong Túy.
Lúc này Cổ Lạc Nhi đã trấn định hơn nhiều.
Vừa rồi nàng chưa có kinh nghiệm lâm trận, hiện giờ đã có.
Trong lòng ảo não không thôi.
Lão thái bà này, lại làm gì nữa đây? Nàng chẳng qua chỉ muốn giúp Đông Phong Túy bôi thuốc thôi mà.
Trượng phu của bà ấy ở ngoài lạc lối, chẳng lẽ cũng không muốn thấy người khác thân mật sao?
Trong lòng hỏa lớn, vận khí một cái, vô ảnh phiêu miểu chưởng lại xuất ra.
Tâm địa nàng vốn thiện lương, không muốn đả thương người, bởi vậy, chưởng lực chỉ bắn về phía trường tiên của Liễu Thúy Yên.
Một tiếng “Ầm” vang lên, vô ảnh phiêu miểu chưởng uy lực vĩ đại cùng trường tiên va vào nhau, tiếng va chạm vang vọng cả gian thạch thất.
Liễu Thúy Yên sắc mặt đại biến, vội vàng thu hồi trường tiên xem xét kỹ càng.
“Tiểu cô nương, làm sao ngươi lại dùng được vô ảnh phiêu miểu chưởng?”
Cổ Lạc Nhi nhún nhún vai.
“Con chính là biết.”
“Ai dạy ngươi?”
“Lãnh bảo chủ chỉ điểm.”
“Ngươi là đệ tử của nó?”
“Không phải.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577142/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.