Cổ Lạc Nhi nhìn theo hướng ngón tay Đông Phong Túy, bất ngờ phát hiện, phía trước một linh bài, một nén nhang đang cháy.
Ngoài ra, còn có rất nhiều cúng phẩm.
Có hoa quả, có thức ăn, có vẻ cực kỳ tinh tế, cực kỳ phong phú.
Có điều, Cổ Lạc Nhi nhìn thấy chúng, không nghĩ đến việc lấy chúng lấp đầy bụng, mà là nghĩ đến một vấn đề khác.
Những đồ cúng này, người mang đến rõ ràng đã phí không ít tâm tư.
Là người nào đã đặt ở đây?
Ánh mắt Đông Phong Túy lại tập trung trên nén nhang.
Cây nhang đang cháy, hơn nữa chỉ cháy một đoạn ngắn, xem ra vừa mới được đặt ở đây.
Ừm, hẳn là lúc bọn rơi bị đuổi ra.
Nếu như bọn họ không chậm trễ ngoài động, lập tức tiến vào, nói không chừng có thể gặp được người đến tế.
Hai người nhìn trước linh bài.
Trên linh bài viết, đại bảo chủ Cô Hồng bảo thứ tám Tiết công Lệnh Phi vị.
“Tiết Lệnh Phi? Tế điển người này là người nào?”
Cổ Lạc Nhi thì thào tự nói.
Đông Phong Túy giải thích nói: “Tiết Lệnh Phi là sư phụ của của sư phụ Lãnh Dạ, cũng là sư gia của y. Mất đã ba mươi năm về trước. Nghe nói, trời sinh tính phong lưu, thiếu không ít tình trái.”
“Ồ?” Cổ Lạc Nhi rất hứng thú hỏi, “Chẳng lẽ là hồng nhan tri kỷ đến tế điển ông ấy?”
“Nào ai biết? Nhưng đây không phải trọng điểm.”
“Ừm, đúng, chúng ta khẩn trương tìm đường ra quan trọng hơn.”
Cổ Lạc Nhi thu hồi hứng thú bát quái đối với người đã khuất, nhớ tới chuyện quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577140/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.