"Chàng có ý gì?"
Cổ Lạc Nhi cuối cùng cũng mở miệng.
"Ta muốn nói, khi đó nàng không hề biết gì về Đạp Tuyết, chỉ vì bản lĩnh hắn hơn người, và cả hắn đã cứu nàng, nàng mới thích hắn, đúng không?"
"Cái gì mà hắn với cả không phải hắn, hắn không phải là chàng sao?"
"Không giống như vậy."
"Có gì mà không giống nhau?"
Hai người nói chuyện, bước chân không hề ngừng lại, một đường đi lên, đi đến trước một sơn động tĩnh mịch.
Cổ Lạc Nhi dừng bước, ngẩng mặt đánh giá sơn động.
Đông Phong Túy cũng đang đánh giá sơn động.
Miệng vẫn nói: "Lạc Nhi, ta muốn để nàng yêu ta thật sự, chứ không phải là một cái bóng hư ảo."
Cổ Lạc nhi trầm ngâm một lúc.
"Ý chàng là, Đạp Tuyết công tử là bóng dáng của chàng?"
"Không, hắn không phải bóng dáng của ta. Nhưng đối với nàng mà nói, hắn chỉ là một hình bóng, mà ta mới là người tồn tại chân thực, phải không?"
Cổ Lạc Nhi không nói.
Lời của Đông Phong Túy, hình như có chút đạo lý.
"Lạc Nhi, nếu như nàng yêu một người chưa từng gặp mặt, chưa nói qua mấy câu như Đạp Tuyết, ta sẽ không hề có cảm giác an toàn."
"Vì sao?"
"Bởi vì, ta sợ vạn nhất ngày nào đó lại có một người võ công cao cường cứu nàng, nàng sẽ lại thích hắn."
Cổ Lạc Nhi âm thầm thở dài.
Đây cũng là chuyện chính nàng đã hoài nghi khi trước.
"Lạc Nhi, nàng vẫn đang giận?"
Giận dỗi của Cổ Lạc Nhi đã vơi đi nhiều, nhưng nếu dễ dàng tha thứ cho Đông Phong Túy như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577139/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.