“Không phải hắn không hoảng hốt, mà là hắn không có cách nào tránh được.”
“Đâu có phải.”
Cổ Lạc Nhi cũng tự thấy lời nói của mình rất vô lực.
Lãnh Dạ liếc nàng một cái.
“Ngươi không tin? Từ khi đồng nhân trận được thiết lập đến nay, chưa có ai vượt qua được. Ngay cả ta cũng không thể.”
“Ngươi không thể nhưng không phải hắn cũng vậy.”
Cổ Lạc Nhi chăm chú nhìn thế trận.
Càng nhìn càng cảm thấy lời Lãnh Dạ rất có lý.
Cước bộ của Đạp Tuyết công tử rõ ràng hết sức chậm chạp, chỉ khi binh khí trên tay đồng nhân sắp giáng xuống người hắn thì mới không thể không trốn tránh.
Hơn nữa, cung độ tránh cũng không lớn.
Giống như hắn đang sợ đi lầm đường.
Cái này có chút không tương xứng với vẻ tiêu sái ngày thường của hắn.
Lãnh Dạ nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, trong lòng bỗng cảm thấy khá dễ chịu.
Tiếp tục đả kích Cổ Lạc Nhi.
“Nghe nói, trong đồng nhân trận tổng cộng có chín đạo môn, trong đó chỉ có một đạo là sinh môn, còn lại đều là tử môn. Chỉ cần sai một điểm, chính là chết.”
Cổ Lạc Nhi bất mãn nói.
“Này, ta cũng đã vào Cô Hồng bảo với ngươi rồi, ngươi sao còn chưa thả hắn? Chẳng lẽ ngươi muốn hắn chết?”
Lãnh Dạ khoanh tay, không đếm xỉa đến.
“Nhìn một chút, xem hắn có thể trụ được bao lâu.”
Y phải chờ đến khi Đạp Tuyết hao hết toàn bộ thể lực, mới đóng cơ quan đồng nhân trận lại.
Như vậy, y có thể tùy ý thao túng Đạp Tuyết công tử.
“Máu lạnh.”
Cổ Lạc Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577130/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.