Giơ tay lên, tháo nón xuống, lộ ra gương mặt tuyệt thế.
Thuận tay cởi áo choàng đen trên người, vứt qua một bên.
Hắn một thân bạch y phấp phới đứng cạnh đồng nhân thất linh bát lạc, có vẻ càng cao ngạo mà bất phàm.
Cổ Lạc Nhi nhìn hắn, vừa xúc động vừa tức giận.
Hắn thế mà lại vì nàng, tháo mạng che mặt ra.
Bọn họ quả nhiên cùng là một người, đáng giận, đùa bỡn nàng lâu như vậy.
Bốn phương tám hướng có mấy tiếng phịch phịch ngã xuống đất.
Cổ Lạc Nhi chuyển mắt, phát hiện ngã trên đất đều là tỳ nữ của Cô Hồng bảo.
Còn có mấy nữ tử vẻ như sát thủ, mặc dù không ngã nhưng tròn mắt nhìn chằm chằm Đông Phong Túy.
Trời ạ, cho tới bây giờ cứ nghĩ bảo chủ nhà chúng ta là nam tử đẹp nhất trên đời, không nghĩ rằng Đạp Tuyết công tử chỉ có hơn chứ không kém.
Ánh mắt Lãnh Dạ cũng không bỏ qua cho mấy nữ sát thủ kia.
Trong lòng y thầm ghi nhớ tên các nàng.
Mệt cho các nàng bị huấn luyện nhiều như vậy, kết quả chỉ vì một mỹ nam mà đã dễ dàng bị cám dỗ.
Mỹ nam này ngay cả một mắt cũng không nhìn qua các nàng, nếu như hắn quả thật đi mê hoặc các nàng, chẳng phải bí mật của Cô Hồng bảo đều bị các nàng tiết lộ hết hay sao.
Chờ xong việc, y không thể không giáng các nàng đến tầng thấp nhất, huấn luyện lại từ đầu.
Ừm, độ khó huấn luyện cho các nàng cũng phải tăng thêm một chút.
Lãnh Dạ tuy trong lòng suy nghĩ, ánh mắt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577131/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.