“Không ổn.”
Lãnh Dạ nói nhỏ.
“Sao vậy?”
Cổ Lạc Nhi đang ở trong xe nghe thấy lời của y, thuận miệng hỏi.
Bởi Lãnh Dạ trước giờ vốn không nhiều lời, hơn nữa còn rất bình tĩnh, chuyện lớn thế nào y cũng không đặt trong lòng.
Nhưng bây giờ, y lại nói ra hai chữ “Không ổn”, đã nói lên tính chất cực kỳ nghiêm trọng của sự tình.
Cổ Lạc Nhi vén màn lên, thấy bọn họ đã đi đến gần một tòa thành nhỏ.
Nói là tòa thành thì cũng không hẳn, bởi vì tường thành bị sông nước vây quanh kiểu như một lâu vũ trùng điệp.
Rõ ràng là một nơi như trang viên.
Chỉ thoáng nghĩ, Cổ Lạc Nhi đã hiểu ra, đây là Cô Hồng bảo.
“Đây là Cô Hồng bảo sao?”
Cổ Lạc Nhi hỏi.
“Phải, chúng ta đến nơi rồi.”
Giọng nói của Lãnh Dạ vẫn bình tĩnh như trước.
Tựa như người nói “Không ổn” không phải là y.
Tâm tình Cổ Lạc Nhi thoáng trầm xuống, bọn họ đã đến Cô Hồng bảo rồi, nhưng Đông Phong Túy vẫn chưa đuổi kịp bọn họ.
Một khi đã tiến vào bên trong, Đông Phong Túy muốn cứu nàng ra ngoài, chỉ sợ còn khó hơn.
Thủ vệ canh cửa đã nhận ra Lãnh Dạ từ xa, vội vàng thả cầu treo xuống.
Lãnh Dạ đánh xe đi qua cầu treo, đi vào cửa lớn.
Hỏi thủ vệ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thủ vệ run giọng bẩm báo.
“Bảo chủ, không hay rồi, Đạp Tuyết công tử đang xông vào. Bảo chủ, ngài trở về thật tốt quá, bằng không chỉ sợ Cô Hồng bảo của chúng ta khó giữ được.”
“Hắn vào đến đâu rồi?”
“Chỉ sợ, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577129/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.