Cổ Lạc Nhi thần thần bí bí tiến đến trước mặt Lãnh Dạ, hoàn toàn là một gương mặt bát quái nhiều chuyện.
“Nói cho ngươi biết, đừng nhìn hắn ban ngày ngủ lịch sự, thế mà trời vừa tối đã nghiến răng ngáy to, ồn chết đi được.”
Nghiến răng?
Ngáy to?
Đông Phong Túy tay nắm dây cương càng thêm dùng sức.
Nếu dây cương là cánh tay Cổ Lạc Nhi, hắn nhất định bóp nát nàng.
Hay cho ngươi Cổ Lạc Nhi, dám ở trước mặt người ngoài hủy hoại hình tượng quang minh của trẫm.
Hắn đây chính là tuyệt thế mỹ nam, tuyệt thế mỹ nam nghiến răng ngáy to còn có thể gọi là tuyệt thế mỹ nam sao?
“Ngoài ra thì sao?”
Lãnh Dạ cố nhẫn nhịn hỏi.
Hắn đường đường là bảo chủ của Cô Hồng Bảo, hao công tốn sức, không thừa hơi đi quan tâm hoàng đế ngủ có nghiến răng ngáy to hay không.
“Còn nữa, ” Cổ Lạc Nhi vẻ mặt đau khổ nói, “Tướng ngủ của hắn cũng rất bất nhã.”
Đông Phong Túy trong lòng phản bác một câu, tướng ngủ bất nhã chỉ sợ không phải trẫm a.
“Còn có.”
Tỳ khí của Lãnh Dạ đang bên bờ vực nổi giận.
“Hết rồi.”
Không đợi Lãnh Dạ phát tác, Cổ Lạc Nhi vội vàng nhào lên trước hỏi.
“Lãnh Dạ công tử, ngươi cho rằng còn có gì nữa? Ngươi đưa ra chút manh mối đi, cứ thế để ta giám thị, sự thật ta nhìn thấy cũng chỉ có những thứ này.”
“Vậy ngươi cứ tiếp tục giám thị hắn.”
Lãnh Dạ nén giận phân phó.
Đông Phong Túy mỉm cười, Lãnh Dạ ơi Lãnh Dạ, nói nhiều lời như vậy, câu này êm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577101/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.