Tuy dùng từ trộm với Lãnh Dạ không thỏa đáng cho lắm, nhưng đúng là hắn trộm.
Thế nào là trộm?
Không hỏi đã lấy, chính là trộm.
Cổ Lạc Nhi lập tức đoạt lấy chiếc vòng, cất trên người, hỏi: “Hắn ở đâu?”
Phúc Quý chỉ vào chiếc xe ngựa bình thường ngoài cửa tiệm nói: “Trên xe.”
Cổ Lạc Nhi bọc bọc vòng ngọc, đi ra ngoài cửa.
Lãnh Dạ an vị ngồi trên xe ngựa, thấy nàng đi ra, vén một góc rèm lên.
Đến khi Cổ Lạc Nhi tới trước mắt, thấp giọng kêu: “Lên xe.”
Cổ Lạc Nhi mạng nhỏ nằm trong tay người ta, nào dám không nghe lời hắn, nhấc chân định lên xe.
Phía sau, Nguyên Phương vội vàng ngăn cản.
“Đông gia, người muốn đi đâu? Nguyên Phương hộ tống người đi.”
Ngày hôm qua, Cổ Lạc Nhi gặp nạn, thiếu chút nữa mệnh đoản, hắn nào dám khinh thường nữa.
Cổ Lạc Nhi quay đầu lại đáp: “Ta đi xử lý chút chuyện, không có nguy hiểm, ngươi không cần phải đi.”
“Như vậy sao được? Vạn nhất......, vẫn nên để cho Nguyên Phương đi theo người.”
Cổ Lạc Nhi nhìn nhìn tiện y của Nguyên Phương, lại nhìn mấy thị vệ đằng sau hắn, lắc đầu.
“Thật sự không cần, ta đã nói rồi, không có nguy hiểm.”
Cổ Lạc Nhi dứt lời lên xe.
Lãnh Dạ không chút biểu tình, tay nâng nâng hướng chỗ ngồi đối diện.
Cổ Lạc Nhi ngồi xuống đối diện theo lời hắn.
Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, sau đó càng chạy càng nhanh.
Cổ Lạc Nhi qua kẽ hở bức màn, trông thấy Nguyên Phương chưa từ bỏ ý định mà theo ở phía sau.
“Chúng ta đi đâu?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-that-su-khong-met-moi/1577100/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.