Thân ảnh thon dài xuất hiện rực rỡ dưới ánh nắng, khóe môi cong congtà tứ mang hơi thở của mùa xuân, đôi mắt màu tím vừa nhấc, đối hiện cùng đôi mắt hạnh to tròn của nàng, bất giác mỉm cười.
“Ta? Ta….thì đã sao? Ngươi biết ta, hay không biết hả?” Nghe được mấy người xung quanh hít khí, hắn cười đến thật ôn nhu.
Nương làm sao vậy, ngày thường, ở Vân thành, cho dù là gặp được quanto quý nhân cũng chưa bao giờ có biểu hiện như vậy, như thế nào, vừanhìn thấy một người có diện mạo tuấn tú giống như cha nuôi liền dọathành như vậy? Tiểu Ngư Nhi khó hiểu nhìn nương cơ hồ đã hóa thành tảngđá, cong cong biễu môi, thân thể nhỏ bé từ sau người nàng ló ra, thấyTiểu Vi Tử ca ca còn có thể đứng lên, cũng thấy không còn lo lắng nữa.
“Không biết!” Nàng giống như gặp quỷ, lắc đầu ngoày ngoạy, phản ứngmãnh liệt làm cho mọi người đang vây xung quanh càng thêm hiếu kì.
Ngày thường, Y đại nương nàng nói một là một, sao bây giờ lại có hành động chột dạ như vậy, nhưng thật ra mọi người sờ không được ý nghĩ địaphương.
“Y đại nương, ngươi thật sự không biết hắn sao?” Tiểu Vi Tử ôm ngực,khập khiễng đi đến trước mặt nàng, chỉ vào đám người đang đứng vây quanh hắn:
“Bọn họ đều là thủ hạ của hắn, vừa rồi còn trộm ba lượng bạc củachưởng quầy, có vị khách nhìn thấy, bọn họ còn không thừa nhận.” Mới đivài bước, vết thương bên hông nhói đau làm hắn nhe răng nhếch miệng.
Ba lượng bạc? Trời ạ, hắn sao có thể đi trộm hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612631/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.