Hai cái thân ảnh, một lớn một nhỏ kéo nhau bỏ trốn, chạy được mộtlúc, ngoảnh đầu lại thấy không ai đuổi theo mới dừng lại nghỉ ngơi mộtchút, hơi thở dồn dập, cả người xụi lơ dựa vào tường, ngồi bệt xuống.
“Nương, chúng ta vì… vì sao phải… phải bỏ trốn a?” Tiểu Ngư Nhi chotới bây giờ mới có cơ hội đặt câu hỏi, hắn không rõ, vì sao có có cảmgiác như là nương gặp phải quỷ,trước kia. dù có người cùng nương tranhchấp, cũng chưa từng thấy nương có bộ dáng chật vật như vậy.
Vỗ vỗ bộ ngực, nàng lắc lắc đầu, tay đặt lên ngực, cảm thụ tiếng timđập mạnh mẽ dị thường, đã bao nhiêu năm rồi, nàng không có loại cảm giác này ?
“Nương cũng không biết, chỉ là, khụ, những người đó mặc dù nhìn không phải người xấu, nhưng, nhưng là không dễ chọc, chúng ta vẫn là ‘tẩu vi thượng sách’ (chạy là tốt nhất).” Nàng giải thích lung tung, cũng không quản con trai có tin hay không.
Còn về việc vì sao phải trốn, còn không phải đều do hắn, Phù Vân Khâu Trạch……
“Nhưng mà, nương, Vân thành này, không nhà nào không biết chúng ta,có thể bỏ trốn được sao?” Hắn gãi gãi đầu, nhìn bàn tay vẫn bị nương nắm chặt, vừa rồi, nếu không phải nàng lôi kéo mình chạy, cũng sẽ không mệt mỏi như vậy a.
“Ta, ta đã nói dối ta gọi là Hoa Mộc Lan, bọn họ sao có thể tìm đượcchúng ta?” Đầu nàng nhất thời loạn thành một đoàn, chỉ nhớ đến mỗi đôimắt màu tím dùng ánh mắt ôn nhu, tha thiết nhìn mình chằm chằm……
Nương lại thế rồi, sao cứ như biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612632/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.