Bị thái độ của nàng chọc giận, hoàng thục phi tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, nắm chặt hai tay, móng tay thật dài cơ hồ yếu cắm vào da thịt,ngừng lại một chút, mi mắt dài nhỏ khinh mị, chậm rãi vuốt lên cần cổtrắng noãn của nàng.
“Toàn thây? Đợi sau khi ngươi chết đi, bản cung sẽ đem ngươi thiênđao vạn quả, cho cẩu ăn! Làm cho bọn họ không ai có thể tìm thấy ngươi,như vậy, hoàng nhi tất nhiên là không có chứng cớ, cho dù là hoài nghibản cung, cũng không dám mạo muội mở miệng chống đối, ha ha, bản cunghẳn phải sớm nghĩ ra phương pháp này.” cười dữ tợn, nàng đã nghĩ ra đốisách vẹn toàn.
Hoàng nhi, con đừng trách mẫu hậu, nếu trước đó con ngoan ngoãn ngồilên ngôi vị hoàng đế, nói không chừng mẫu hậu sẽ không động vào nàng,nhiều nhất, cho nàng làm thiếp thất, nhưng nay, con đã si mê nàng đếncuồng tâm loạn trí, ngay cả lời nói của mẫu hậu cũng không nghe, mẫu hậu cũng chỉ phải ra hạ sách này!
“Cho chó ăn?” Y Y chống đỡ mi mắt nặng trịch, nhất thời thanh tỉnh không ít,
“Bà muốn độc chết chó sao? Hoàng thục phi, bà thật sự là thông minhcả đời, hồ đồ nhất thời, bà quên trên người của ta còn hạ cổ độc sao?Chó mà ăn thịt ta vào nhất định sống không được bao lâu, đến lúc đó, bànói, có thể bị tra được hay không?”
Cười cười, nàng một tay chống cằm, lại bắt đầu nhàn nhàn ngáp, mộttay vỗ về bụng, tổng cảm thấy thực thần kỳ, bên trong có một sinh mệnhđang dần dần lớn lên.
Hoàng thục phi ngẩn ra, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612618/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.