Chương trước
Chương sau
Không thể giết nàng!
Hoàng thục phi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng một cái, cổ độc đã hạ, muốn không giết, thật khó đi? Kiếp trước, vì sao lại sinh ra một cái kiếp trước đến trở ngại kế hoạch của chính mình!
“Hoàng nhi! Ngươi thật sự, vì nàng mà cam tâm mất đi cơ hội ngồilên ngôi vị hoàng đế sao? Phù Vân Khâu Trạch hiện tại đang chiêu binhmãi mã, Thanh Vũ mang theo đại quân, thế công mãnh liệt, chỉ mộtkhoảng thời gian ngắn nữa thôi, chỉ sợ thế cục sẽ nghịch chuyển, hiện tại bỏ lỡ, về sau sẽ rất khó lại có cơ hội, con rốt cuộc có hiểu khổtâm của mẫu hậu hay không?”
Y Y cùng Tiểu Thanh nghe Mẫn Hách tự miệng hắn nói ra thân thếcủa chính mình, trong đầu liền loạn thành một đoàn, không nghĩ tới,người luôn luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa như hắn, phía saucư nhiên lại chôn dấu bí mật lớn như thế.
“Mẫu hậu, trước kia, nhi thần muốn làm hoàng đế, đó là bởi vì nhithần cảm thấy trong lòng trống rỗng, chỉ có cùng Phù Vân Khâu Trạch ganh đua cao thấp, mới có thể cảm thấy có chút lạc thú, nhưng hiện tại, nhithần rốt cục hiểu được, kia bất quá là một trò chơi, điều trong lòngnhi thần muốn, không phải đế vị, mà là nàng, cho dù không còn cả thânphận Vương gia, chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh nhi thần, cho dù mất đitất cả, nhi thần đều cam tâm tình nguyện.” Mẫn Hách không kiêng nể gì, xem xét Y Y, thấy nàng dùng ánh mắt thương tiếc nhìn mình, tất nhiên là hiểu được, cũng không phải bởi vì lời nói tận đáy lòng này của hắn, mà là vì thân thế của hắn.
Bởi vì từ khi hắn bắt đầu nói ra bí mật đó, nàng liền lấy ánhmắt thương hại nhìn hắn, ngoài ra, không còn thứ tình cảm gìkhác.
Hoàng thục phi trầm mặc, từ khi hắn còn rất nhỏ, nàng cũng rấtnhiều lần tự hỏi lòng, có cái gì, hắn đều sẽ tự mình giảiquyết, nàng tuy là mẫu thân, nhưng giữa nàng và hắn luôn có mộtkhoảng cách nhất định, một cánh cửa vô hình mà nàng chưa baogiờ chạm vào được, hôm nay, xem như hắn đã chủ động mở ra nộitâm, đem toàn bộ lời nói trong lòng đều nói ra?
“Mẫu hậu hiểu được ……” Tú bào ngăn, nàng thở dài, thân hình ung dung đẹp đẽ thoạt nhìn trở nên vô lực, lảo đảo vài bước, “Nàng có thểlưu, ngày mai mẫu hậu sẽ đến chỗ Chính vương đòi giải dược, nhưngmà, con phải ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cũng không phải vì bản thâncon, mà là vì bộ tộc Tuyệt La, chỉ khi con ngồi lên đế vị, chúng ta,…một nhà chúng ta mới có thể đoàn tụ.”
“Có ý gì, mẫu hậu, chẳng lẽ phụ thân chưa chết?” Hắn kinh ngạc, tuy rằng mẫu hậu vẫn im lặng, chưa từng nhắc đến sinh tử của phụthân, cho nên hắn cũng cho rằng, phụ thân đã chết.
Nhưng nghe lời này của mẫu phi, dường như phụ thân vẫn còn sống.
“Không chết, nhưng cách biệt phương trời, này cùng sinh ly tử biệt lại có gì khác nhau? Ngay cả hiện tại, dù mẫu hậu có quyền thế caonhất Lạc Tang quốc, cũng cứu không ra phụ thân của con, con có biếtvì sao không? Chính bởi vì chàng đã bị thái hoàng Thái Hậu nhốt ở một nơi nào đó, chỉ có Hoàng Thượng mới có thể đặc xá phóng thích, PhùVân Khâu Trạch nhất định sẽ không đồng ý thả Phong Ngự, bởi vì,đó là sỉ nhục hoàng thất.” Cắn răng, gương mặt hoàng thục phi có chút dữ tợn, nàng hận, hận Phù Vân hoàng thất giam cầm phu quân của nàng,ngăn cản một nhà ba người bọn họ đoàn tụ, mà chính nàng, cũng bịbắt mang trên người một chức danh hữu danh vô thực: hoàng thục phi!
Y Y nhăn mi, nhớ tới thái hoàng Thái Hậu từng nói qua với nàng, bà cũng không hận hoàng thục phi, tuy rằng, hoàng thục phi một lòng muốn cướp lấy đế vị, nhưng, có nhân cũng có quả, cũng là bởi vì lúc ấy bàchưa tìm hiểu hoàng thục phi đã có ý trung nhân hay chưa đã vội se mối lương duyên giữa nàng và tiên hoàng, mới có thể khiến chomối quan hệ giữa Hoàng Thượng cùng hoàng thục phi ngày càng gaygắt… lúc đó, Y Y nghe nhưng một chút cũng không hiểu ý tứ tronglời nói của thái hoàng Thái Hậu, hiện tại, nghĩ đến, thì ra tháihoàng Thái Hậu cái gì cũng đã biết.
“Bà sai lầm rồi, thái hoàng Thái Hậu đối hoàng thục phi mà nói, cóthể nói thâm tình ý trọng!” Y Y chua sót cười, cảm nhận được ánh mắtlạnh lùng của hoàng thục phi đảo qua, nhưng vẫn tiếp tục nói,“Tháihoàng Thái Hậu biết rõ Vương gia không phải huyết mạch Phù Vân hoàngthất, nhưng vẫn cho phép hắn đứng ở hoàng thất, ban cho dòng họ, chẳngqua là vì thái hoàng thái hậu đã tha lỗi cho bà.”
“Tha lỗi? Ha ha……” Hoàng thục phi cười lạnh, hai mắt phát ra hận ýkịch liệt,“Đó là bởi vì bà ta không dám, bởi vì tộc nhân của bảncung nắm trong tay binh quyền trọng yếu, chỉ cần liên hợp cùng cáctướng quân khác, còn có khả năng mưu phản, đó là vì bà ta muốn lấylòng bản cung, đáng tiếc, bà ta chết quá sớm, nếu không, nếu nhìnthấy hôm nay, chỉ sợ, sẽ hối hận hành vi ngày đó.”
Khi một người đã chìm đắm hoàn toàn trong thù hận, ngược lại rất khó thấy rõ sự thật, Y Y rốt cục hiểu được, có lẽ, trước kia, mìnhchính là đối với Khinh Âm ca ca có quá nhiều hận ý, cho nên, ngược lại xem nhẹ thiệt tình của hắn, mới có thể thúc đẩy đến cục diện hiệntại.
Bước từng bước, nàng không chút sợ hãi đi đến trước mặt hoàng thụcphi, vươn một tay, nhẹ nhàng mà chạm vào nàng, lại bị nàng một tayđẩy ra.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Hoàng thục phi chán ghét trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái.
Dân đen này lại dám dùng tay nàng đến chạm vào mình, thật sự làghê tởm! Đợi lát nữa, bộ quần áo này phải kêu bọn cung nữ đốt đi,miễn cho xui xẻo!
“Hoàng thục phi, bà thử tự ngẫm với lương tâm mình một chútđi, nếu thật sự là như thế, thái hoàng Thái Hậu cũng có thể dùng Vươnggia để áp chế bà, hoặc là, lấy ca ca của bà đến áp chế, nhưng mà,người chưa từng làm vậy.” Nhẹ nhàng lắc đầu, nàng nhớ lại vẻ mặt hòa ái của thái hoàng Thái Hậu mỗi khi nói chuyện cùng hoàng thục phi,chỉ là thi thoảng mang theo chút sầu bi.
Lúc đó, mình còn tưởng rằng là vì hoàng thục phi có ý đồ mưu phảnnên khiến người phiền muộn, hiện tại xem ra, hoàn toàn không phảinhư vậy.
“Hừ, chớ có cho là bản cung đáp ứng cho ngươi đứng ở bên cạnh hoàngnhi, thì ngươi có thể đối với bản cung gào to, ngươi cho là ngươi làai, bất quá chỉ là, vật họp theo loài, trừ ngươi ra, còn có một TiểuThanh, bản cung thật đúng là đuổi đều đuổi không đi……”Khóe môi nhếchlên đầy mỉa mai, nàng cố ý nhìn về phía thân ảnh xanh biếc đang ngâyngốc đứng lặng một bên.
Tiểu Thanh cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, nàngkhông dám tưởng tượng, nếu như hoàng phi biết chuyện của mình cùngVương gia, sẽ nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào?Chắc nàng sẽ cảm thấy mình rất ti tiện.
Mẫn Hách tất nhiên là cả kinh, khóe mắt liếc nhìn Y Y, thấy nàngkhông có biểu tình gì, nghĩ đến việc vừa rồi vẫn chưa bị thấy, khôngkhỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Mẫu hậu, nhi thần còn chưa đáp ứng người sẽ đăng cơ, huống hồ,nàng có ở bên cạnh bổn vương hay không, này cũng không phải người cóthể quyết định .” khẩu khí kiên trì, lấy tính cách này của hắn, là tuyệt không cho phép người khác bài bố, sắp đặt.
“Vậy con chờ xem nàng chết đi.” Hoàng thục phi rõ ràng lạnh lùng cười nói, đôi mắt bên trong có sát ý kinh người.
Sắc mặt hắn phi biến, bàn tay đưa ra định đỡ lấy phía sau nàngchậm rãi thu trở về, đem Y Y kéo về phía sau mình, cũng có một chútkiên trì.
“Không tốt! Vương phi cẩn thận!” đồng tử màu bạc của Tiểu Thanh đột nhiên co rút lại, nàng nhìn về hướng Y Y, hô to.
Nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên kịch liệt lay động, giốngnhư có một dã thú đang ngủ yên trong lòng đất đột nhiên thứctỉnh, phá đất chui lên, tro bụi mịt mù, tán đầy toàn bộ vươngphủ.
“Xà!” Y Y kinh hãi, đôi mắt màu đỏ như máu, thân hình đen sì uốn lượn, kia đích xác là cự mãng.
Phía trên đầu của một con cự mãng dẫn đầu, thân hình cũng to lớn nhất, có một thân ảnh màu đen.
“Hoàng phi, chúng ta lại gặp lại, lần này, ngươi tựa hồ dẫn theo cáigì! Hì hì……” tiếng cười chậm rãi khuếch tán mở ra, tiết trời cuối thu vốn đã lạnh lẽo,tiếng cười kia lại càng làm cho người ta rét buốt tận xương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.