“Mộc Hiệp!” Phù Vân Khâu Trạch hét lớn một tiếng, dùng chân chưa bịthương làm điểm tựa, búng người phi thân đến, thân mình cấp tốc bay vútmà đi, tựa như chim yến, linh hoạt xuyên qua rừng cây, bôn tiến về phíanàng.
Nhưng mà, dù có khinh công thượng thừa, hắn vẫn đuổi không kịp tốc độ rơi xuống ngựa của nàng từ một khoảng cách xa như thế, nhưng vào lúcnày, một thân ảnh màu đen rốt cục xuất hiện, vươn tay ra muốn cứu nàng.Khi các ngón tay sắp chạm được Y Y, thì không biết từ chỗ nào phóng tớimột mũi tên, Mộc Hiệp cả kinh, theo bản năng rụt tay lại…
“Không!” Phù Vân Khâu Trạch rống giận!
Trơ mắt nhìn nàng ngã xuống, hắn cuống quýt, lo lắng như muốn xé toạc lồng ngực, tay nàng bị thương, ngã như thế e rằng…!
Không ngờ, Y Y lãi khẽ xoay người, dùng tay chưa bị thương bắt lấy cương ngựa, tung người một chút, an toàn rơi xuống đất.
“Ngươi còn muốn bỏ lại ta một mình sao?”
Không hề sợ hãi quay đầu, nhìn về phía hắn, nàng cười đến hết sứcthoải mái, rốt cục, hắn cũng bị nàng đùa giỡn một lần. (trời ạ, làm pancứ tưởng, pó tay với chị )
Chậm rãi ổn định thân hình, hắn thở phì phò, nhìn nàng nghịch ngợm,tươi cười, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, bàn tay to giang ra, đemthiên hạ kiều nhỏ kéo lại, dùng sức khảm nhập vào trong lòng.
“Nàng mới là đại ngu ngốc, dọa đến trẫm, nàng có biết làm kinh độngthánh giá, thì có 10 cái đầu cũng không đủ trảm hay không!” Tuy là lờinói có vẻ uy hiếp, nhưng ngữ khí lại dìu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612570/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.