Hai chân run run, ôm cổ tiểu mã trượt xuống, nàng thuận lợi tiếp đất, nhưng mà, cũng là không thể đứng thẳng, ngồi dưới đất trừng mắt nhìn“biểu tình vô tội” của tiểu hồng mã, trước kia, khi học kỵ mã, đều cóKhâu Trạch ngồi ở phía sau, cũng không có gì nguy hiểm, không nghĩ tới,hôm nay, bất quá chỉ chọn một con ngựa thấp bé như vậy, khi nổi điêncũng thật đáng sợ a. Aiz, nếu không phải Mẫn Hách hạ ba đậu cho Xíchhuyết mã ban đầu nàng chọn uống, phỏng chừng bây giờ, nàng không té chết hay tàn phế cũng bị hù chết a. ≧◡≦
Xem ra, chính mình còn phải cảm tạ hắn hảo tâm .
“Y Y, nàng không sao chứ.” Lưu loát nhảy xuống ngựa, hắn vọt tới trước mặ nàng, cẩn thận xem nàng có bị thương hay không.
“Sao ngươi lại tới đây?” Nàng nhìn tay hắn cứ qua qua lại lại, cẩnthận xem xét trên người mình, sợ hãi bị người khác bắt gặp, cuống quítnhích về sau, cách xa hắn một chút.
Nàng, còn giận chuyện mình lừa gạt nàng sao?
Nhìn nàng cứ cố lui về sau, hắn liền tổng kết ra điểm này. Khó trách, ba ngày trước, gặp mặt cũng không liếc mắt nhìn mình một cái, nhưng mà, hôm nay không giống, nếu như nàng bị thương, vô luận là ai, áp lực từphía Mẫn Hách thế nào, hắn đều sẽ đem nàng an toàn trở về.
“Đừng như vậy, mau tới đây, cho trẫm xem nàng có bị thương hay không?” đôi mắt màu tím nheo lại, vươn tay bắt lấy nàng.
“A! Đau!” Nàng cau mày, hét to, cổ tay vặn ngược, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
“Xương cốt sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612569/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.