Biến sắc, ánh mắt bất chợt lạnh lẽo như băng, liếc nhìn thị vệ đangchạy vào thăm dò sau tiếng hét thất thanh của nàng, cuối cùng phát giáccó điểm không thích hợp, nhanh chóng mặc quần áo vào, xốc lên sa rèm,nhìn nữ tử đang nhàn nhã ngồi trên nhuyễn tháp ăn nho.
“Nàng làm thế nào thoát khỏi sự khống chế của mị thuật?”
Đôi mắt màu nâu dần dần chuyển thành mặc sắc, hắn vẻ mặt âm vụ, màynhíu lại, đem tầm mắt “có thể giết người bằng cách đông lạnh” một giâytrước khi nhìn đám cung nữ thị vệ thu trở về, quay đầu lại, nhìn nàngcười đến thật ngọt ngào, trong lòng toát ra ba chữ: Bị đùa giỡn !
Đường đường nhiếp chính vương, thế nhưng lại một tiểu cô nương đùa giỡn !
“Ngươi nói chuyện trước…”
Phun ra mấy hạt nho trong miệng, nàng cười hì hì nhắc nhở nói,
“Vương gia sẽ không quỵt nợ đi? Ngươi là nam nhân, nhất ngôn cửuđỉnh, tứ mã nan truy nha, nói rồi phải giữ lời, nước đổ khó hốt.”
Còn cố ý dùng lời nói hôm qua của hắn cùng với Hoàng thục phi trựctiếp đáp lễ, nàng không chút kiên dè, không chút do dự, liếc mắt nhìnngười nào đó sắc mặt đầy hắc tuyến, đáng tiếc, bộ dáng đó của hắn đốivới nàng không hề xi –nhê, người khác sợ hắn, nàng lại không nhát gannhư vậy.
“Bổn vương đã nói qua, trừ bỏ việc yêu cầu rời khỏi bổn vương, cái gì đều có thể.” Hắn bất đắc dĩ thở dài, huy huy y bào diễm lệ, đi đến,ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhìn cánh môi hồng nhạt, lại ngậm một quả nho làm cho hai gò má hơiphồng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612541/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.