Phía chân trời, không trăng cũng không sao, mây đen thản nhiên baophủ toàn bộ hoàng cung, phía dưới cung điện nguy nga lộng lẫy, đèn đuốcsang rực, nhưng mà, bên trong đại điện, loáng thoáng hiện ra hai thânảnh tối đen, lẳng lặng đứng yên, y bào bị gió thổi tung thành nhữngđường cong duyên dáng, “lược lược” rung động.
Đôi mắt màu tím cụp xuống, nhìn về hướng Mẫn Hách Vương phủ, nhưngmà, khoảng cách quá xa, ngay cả sân đều xem không thấy một góc, trongbóng đen mông lung, chỉ có thể nhìn thấy những ngọn đèn lồng phát ra ánh sáng mỏng manh.
“Hoàng Thượng, ngày mai hoàng phi muốn cùng Mẫn Hách Vương gia racung du ngoạn, người có tiến đến ngăn cản hay không?” một thân ảnh màuđen khẽ cúi người, lộ ra gương mặt với một vết sẹo dài trông thật hungbạo, lời nói đôn hậu, bộ dáng lại rất là sốt ruột.
Nam tử tuấn lãng nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt lạnh như băng, gấp ti phiến (quạt giấy),nắm chặt đến gân xanh nổi cả lên, hít sâu một chút, cố đè nén tâm trạng, trầm giọng:
“Mộc Hiệp, ngươi có biết, trẫm, hiện tại đã không có năng lực đi ngăn cản cái gì, lúc đem Y Y giao ra là lúc trẫm cũng đã làm tốt chuẩn bịtrong lòng, đợi thời cơ chín mùi, nhất định sẽ đem nàng nghênh hồi.”
Hắn chua sót khẽ động khóe môi, ngày ấy, nước mắt của nàng, ánh mắtthất vọng, đau đớn của nàng, mãi mãi khắc sâu vào tim hắn, nếu như cóthể, hắn muốn dùng tánh mạng của mình để đổi lấy việc được dang tay ômnàng vào lòng, mãi mãi không tách rời,“ vị trí Hoàng hậu, vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612542/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.