Hơi thở ôn nhu phản phất quanh mặt, mang theo hương thơm hoa lê ngọtngào, đôi mắt màu nâu nhíu lại, nhìn chằm chằm đôi mắt mê ly của nàng,bàn tay to nâng lên, dịu dàng vuốt lên những đường nét tinh tế trênkhuôn mặt nhỏ xinh, mỗi một lần ngón tay cảm nhận được sự mềm mại, lòngcủa hắn lại rung lên một nhịp.
“Bổn vương cũng thực thích nàng.” Tự động lược bỏ ba chữ cuối cùng trong câu nói của nàng, hắn thấp giọng nói, Ngân Nhi……
“Thích cái gì của ta?”
Nàng tò mò mở to ánh mắt mông lung, lại giống như mèo con, tựa tránvào cằm hắn, mũi hít hít mùi hương thơm ngát, ngọt ngào trên người hắn,nhỏ giọng,
“Kỳ quái, ánh mắt của ngươi thật đẹp, nhìn vào cứ như bị cuốn vào trong, cả người không tự chủ được, cứ muốn dựa vào.”
Nghe lời nói hồn nhiên của nàng, hắn không khỏi câu thần, cười thật quyến rũ.
“Bởi vì nàng là Ngân Nhi, cho nên, cái gì của nàng bổn vương đềuthích, chỉ cần, nàng không rời khỏi bổn vương, mãi mãi ở bên cạnh bổnvương, vô luận là cái gì, bổn vương cũng đều thích.” Thanh âm dần dầntrầm xuống.
Đột nhiên nhớ đến một khắc kia, khi nàng gieo mình xuống vực sâu vạntrượng, mà hắn chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn….kì thật, trong lòng hắn,ước mình cũng được như Viêm Hi, cùng nàng lao xuống…
Có lẽ, cùng nàng nhảy xuống, kết cục sẽ không giống với bây giờ?
“Ngân Nhi, Ngân Nhi là ai? Ta sao có thể là Ngân Nhi?” Nàng nghi hoặc hỏi, tay nhỏ bé tiếp tục xoa xoa, nựng nựng hai má hắn, thực thích cảmgiác non mềm, co dãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612540/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.