Chưa bao giờ nghe được thanh âm truyền cảm cùng tiếng đàn động lòngngười như thế, nàng nhìn chăm chú nhìn vào nam tử một thân trắng thuầntựa như một đóa hoa Thiên Âm trước mặt, ngoài phòng, mưa to vẫn khôngngừng, một vài đóa hoa trắng tinh thi thoảng lại nương theo gió, bay vào cửa, khẽ chạm vào phía trên dây đàn, lại bị thanh âm làm bay đi, duyêndáng xinh đẹp xoay tròn rớt xuống.
“Tò mò thật, vì sao ta cảm giác như mình đã từng nghe qua?” Không tựgiác được, Y Y thì thào tự nói, nàng thấy thật bối rối, khúc ca này,tiếng đàn này, dường như, dường như vô cùng quen thuộc….mười ngón taycũng vô thức lay động, như đang vũ theo khúc nhạc…
Lạc Dật đang đàn, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người nàng, nhìn thấynàng vũ động mười ngón, cùng âm vực mà mình đang đàn hoàn toàn tươngxứng, ngón ta bỗng cứng đờ, quên luôn tấu khúc, đôi mắt trong sáng nhưngọc lưu ly thoáng hiện lên ánh sáng khác thường.
“Y Y cũng biết đàn sao?” thanh âm khẽ run.
“Ta, ta chưa từng đàn qua, nhưng mà, ngón tay cứ có cảm giác như đang lướt trên dây đàn, ca từ cũng như từ trong lòng vang lên.” Nàng nghĩnghĩ, mơ hồ đáp, đã quên đi ngượng ngùng vừa rồi.
Phất rơi đóa hoa trên dây đàn, hắn đứng dậy, tiến lên, kéo tay nàng, ôn nhu cười.
“Đến thử một chút, như thế nào?”
Nụ cười của hắn ấm áp tựa như ánh mặt trời hiếm hoi trong mùa đônggiá rét, chíu rọi vào mắt nàng, Y Y không tự chủ được gật gật đầu, đưatay để hắn dìu nàng ngồi xuống ghế, bàn tay khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612528/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.