Mê mang nhìn về hướng cửa sổ, bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen,
“Y Y, muội tỉnh rồi, quần áo của muội đã khô, đi thay rồi ngồi xuốngăn ít cháo này.” Lạc Dật bưng một chén cháo nhỏ chậm rãi tiến vào, giống như tính toán chuẩn xác thời điểm nàng thức dậy.
Từ từ xuống giường, Y Y mang hài vào, nhớ tới vừa rồi, hình như mình rất mệt, không cẩn thận đã ngủ thiếp đi.
Thật cẩn thận đứng lên, đau nhức nơi bàn chân đã muốn giảm bớt rấtnhiều, chậm rãi đi tới phía sau bình phong, sờ sờ quần áo của mình, quảthực đã khô ráo, lần này, nàng thập phần cẩn thận thay đổi quần áo,rồiquay lại đại sảnh.
“Hết mưa rồi?” Nàng nhìn ra bên ngoài, thời tiết nhẹ nhàng khoankhoái, trăng cũng lộ ra khỏi tầng mây, nhưng mà, mưa tạnh từ khi nàovây?
“Mau ăn ít cháo đi.” Hắn vẫn chưa trả lời, ngược lại ôn nhu lôi kéonàng ngồi xuống, sờ sờ bát, độ ấm vừa phải, liền đem bát để vào trongtay nàng.
Nàng cầm muỗng nhỏ, nhẹ nhàng giảo động chén cháo trắng, chưa dám đưa tới bên môi, bởi vì nàng không thích ăn thức ăn nóng.
“Còn quá nóng sao?” dường như rất am hiểu thói quen của nàng, Lạc Dật tiếp nhận bát, giảo động muỗng nhỏ, thỉnh thoảng thổi nhẹ, “Nếu khôngăn, sẽ đói bụng lắm.”
“Lạc Dật ca ca, huynh không ăn sao?” Nàng nhìn trên bàn, không có chén nào khác, lại nghĩ đến hắn còn chưa mang đến.
“Ta đã sớm nếm qua .” Hắn ôn hòa cười cười, đôi mắt như ngọc lưu lynhu hòa mà sáng ngời, giống như tinh tú trên cao, tỏa ra ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612529/chuong-134.html