Nhìn bóng dáng Sầm Nhi đắc ý rời đi, Y Y như người mất hồn, để cung nữ đến cung kính đỡ mình tiến vào nội điện, thay cho một thân quần áo lôi thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cố nén nước mắt, cánh môi hơi hơi rung động.
“Hắn là cố ý, hắn là cố ý.” Nàng nột nột mở miệng, hít sâu một hơi.
“Hoàng phi, quốc sư cho mời người đến chỗ cũ nói chuyện.” Tiểu Thanh lo lắng đi đến, nhìn thấy nàng bối rối chà lau nước mắt, thùy hạ mi mắt, xả ống tay áo, trong nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Lạc Dật ca ca?
“Đã biết, ngươi đi ra ngoài trước đi, bản phi muốn một mình ra ngoài, các người không cần đi theo.” thanh âm của nàng thoáng khàn khàn, nói.
Tiểu Thanh chỉ phải lui xuống, lúc đi ra ngoài, ánh mắt thoáng hiện lên thương tiếc, nhưng chỉ thoáng qua, lại khôi phục ánh mặt lãnh đạm, không có tiêu cự.
Đợi tâm tình bình tĩnh một chút, Y Y lập tức hướng tới sân vườn của Lạc Dật ca ca mà đi, đi qua vài lần, nàng đã nắm rõ lối đi như lòng bàn tay, không cần cung nữ thái giám dẫn đường, cũng có thể chuẩn xác đi tới.
Bên trong sân, trên đỉnh vẫn là một khối cầu khí, cánh hoa trắng muốt phiêu phiêu, rụng rơi như tuyết trắng, hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian.
Tự đáy lòng không khỏi phát ra cười nhẹ, không biết vì sao, dường như chỉ cần nhìn thấy nhửng đóa hoa này, tâm tình sẽ tốt hơn vài phần, nhất là cảm giác khi bàn chân bước đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612527/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.