Ôm thân ảnh mảnh khảnh nhảy lên lưng ngựa, thoáng quay đầu nhìn lại nhà gỗ, Lạc Dật thúc ngựa chạy đi.
Dọc theo đường đi, hương hoa tràn ngập, từng đóa hoa Thiên Âm bayxuống đầy đất, tựa như những hạt tuyết mỏng manh, tạo thành một tầngbông tuyết mềm mịn, vó ngựa giẫm lên, bụi cuốn gió bay, lục lạc trên cổbạch mã phát ra từng tiếng chuông thanh thúy, ngân vang reo vui.
Ngân Nhi vì phải rời đi nhà gỗ nên có chút lưu luyến, hiện tại, thấyphong cảnh xung quanh lạ lẫm hấp dẫn, dường như đã quên mất đang ở trênlưng ngựa, hai tay dang ra, thích thú, muốn đón lấy những đóa hoa trắngmuốt đang rơi xuống, gương mặt xinh xắn tươi cười, rực rỡ ấm áp như nắng ban mai, tươi tắn như hoa lê đầu mùa.
“Ngân Nhi, cẩn thận một chút.”
Lạc Dật cuống quít dùng một tay ôm lấy thân ảnh mảnh mai, đối với sự nghịch ngợm của nàng thật là không có cách nào khác.
Tươi cười quay đầu lại, đầu nhỏ lắc lư qua lại, đột nhiên mở miệng hỏi:
“Lạc Dật ca ca, chúng ta khi nào thì trở về? Nơi này thật đẹp nha,Ngân Nhi thật thích. Cả ngày ở trong nhà gỗ, chưa từng gặp qua đóa hoanào xinh đẹp như vậy, thì ra, đây là Thanh Sơn.”
Bàn tay đang điều khiển cương ngựa cứng đờ một chút, hắn cúi đầu, ánh mắt có chút phức tạp khó hiểu.
“Ngân Nhi, muội đã nhớ lại chút gì rồi phải không?” Thanh Sơn, chínhmình chưa bao giờ ở nàng trước mặt nhắc tới hai chữ này, mặc dù mất đitrí nhớ, nàng vẫn không quên nơi này sao?
Đang nhìn đông ngó tây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612516/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.