ó ngựa phi như bay, những đóa hoa trắng muốt lui dần về sau, chậm rãi biến mất, chỉ còn vương vấn những cuộn bụi mù đất đỏ.Trước mắt, chính là đại đạo (đường lớn),đã không còn Thanh Sơn hùng trướng, tầm nhìn tựa hồ cũngrộng lớn hơn rất nhiều. Dưới chân núi, là một hồ nước rộng lớn, một màuxanh biếc, trong suốt mát lành, thanh phong nhộn nhạo, mặt hồ tĩnh lặnggợn xuân thủy, cảnh đẹp như tranh, ý thơ dào dạt.
“Ngân Nhi,” Lặc trụ cương ngựa, Lạc Dật trên mặt bỗng nhiên thoánghiện một mảnh bất an, “Muội ngoan ngoãn ngồi yên, đừng nhúc nhích.”
Đôi mắt nhìn chung quanh bốn phía, quá mức im lặng, hắn thoáng nhìnthấy ẩn bên trong những đám cây rậm rạp, có rất nhiều thân ảnh, lưngkhông khỏi cứng đờ, nhìn trạm gác được thiết lập, canh phòng cẩn mật,nháy mắt hiểu được hết thảy.
Khó trách mấy ngày gần đây Thanh Sơn vắng người qua lại, nguyên nhânlà đây, xem ra, không chỉ có một trạm gác này, tất cả những lối đi kháccũng là như thế, đừng nói là người, ngay cả một con ruồi muốn bay quacũng khó.
“Bản tướng quân cung kính bồi tiếp đã lâu.”
Ngữ khí trầm ổn vang lên, giữa vòng vây của quan binh, từ từ bước ramột nam nhân, người khoác chiến bào, trong thanh phong cuốn lên từngtrận trần bụi, khí thế ngất trời. Nam nhân tuấn mỹ cương nghị, ánh mắtlóe sáng rạng rỡ khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn ngồi trên bạch mã
May mắn, may mắn khi đó hắn đã hạ quân lệnh, phong tỏa Thanh Sơn ,chỉ cần nàng rời đi, vô luận nàng đi hướng nào, mình đều có thể chặnđường thành công.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612517/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.