Vương gia phủ.
Nhìn ánh vàng rực rỡ toát ra từ ba chữ vàng cao cao tại thượng, mộtgiọt mồ hôi lạnh từ khóe mắt chảy qua, Y Y hít sâu một hơi, tùy tiện đimột chút như thế nào lại có thể đến được phủ Vương gia?
“Vương gia, nô tài còn có chuyện quan trọng, không dám làm chậm trễthời gian của Vương gia, tiểu nhân cáo lui trước.” Làm ra một bộ dángvội vội vàng vàng, cố gắng “tẩu vi thượng sách”, lại chưa phát giác haichân đã cách mặt đất, hai chân quơ loạn, vẫn là ở trên không, dậm chântại chỗ.
Hắn nhíu nhíu mày, bạc thần lại dật ra ý cười, nhưng mà, không đến nửa khắc, lại thu hồi tươi cười, đôi mắt lạnh lùng.
“Bổn vương nói đông, ngươi dám đi tây?” bàn tay lại nâng cổ áo của nàng nhấc lên một chút.
Mẫn Hách yêu nam chết tiệt, nàng muốn nôn a! Mới sáng sớm còn chưa có một chút gì trong bụng, lại hết lần này đến lần khác bị hắn xách lên,lắc tới lăc lui, so với say xe còn muốn khổ sở hơn, mà cái cổ bị lặc qua lặc lại cũng rất không thoải mái a.
“Đừng, đừng lắc!” Nàng mãnh nuốt nước miếng “Nô tài tuân mệnh là được.”
“Sỹ khả sát bất khả nhục” (người có thể chết nhưng không thể bị làmnhục),còn không bằng dùng thuật pháp cùng hắn giao đấu cho người sốngta chết còn thống khoái hơn, nhưng mà, một khi bị phát hiện để bị bắttrở về, chỉ sợ, trong một tháng này, Mộc Hiệp e rằng giám sát nàng nửabước cũng không rời, thật đúng là cùng ngồi tù không khác, vẫn nên làtiếp tục nhẫn, phải nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612482/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.