Ngồi ở chính vị phía trên ngự thư điện (thư phòng của vua),nam tửôn nhuận như ngọc cầm bút ngoăc ngoắc tay viết gì đó, lông mithanh tú thỉnh thoảng rung rung, hai mắt sáng như sao nhìn chăm chútấu chương, chờ khi nhìn đến phương án giải quyết luc lụt thìkhông khỏi mấp máy môi mỏng.
Xem ra, Mẫn Hách học thức không kém mình, ngày đó cố ý làm hắn khó xử, không ngờ hắn lại có biện pháp hết sức thuyết phục nhưvậy.
“Hoàng Thượng, người tới rồi .” Hồng công công tiến lên cung kính cúi đầu, nhỏ giọng bẩm báo.
Gương mặt vốn ôn hòa trong nháy mắt đã chuyển sang lạnh lùng,đem tấu chương đặt lên bàn , đôi mắt khẽ nheo lại tức giận.
“Đem vào.”
Cung nữ mặc bộ quần áo màu tím bị 2 thị vệ nâng hai bên tay kéo vào, vừa ném xuống ả liền như trái bóng ngã lăn trênđất, chật vật bò dậy quỳ trước mặt hắn.
“Là tự khai, hay dùng khổ hình?” Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hắn ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái.
“Hoàng Thượng, nô tỳ, nô tỳ oan uổng , không biết ai đã ác ý hãm hại nô tỳ, thỉnh Hoàng Thượng thay nô tỳ làm chủ a!” Ả truyền ra tiếngkhóc nức nở, không ngẩng đầu,mà cũng không dám ngẩng đầu.
“Hãm hại? Lại có người nào dám hãm hại ngươi?” Hớp một ngụm trà súc miệng, ngữ khí của hắn không rét mà run.
Lần đầu tiên, hắn trợn mắt nhìn một cung nữ quỳ bên dưới, khuôn mặt thấy không rõ, vóc người đẫy đà của ả đang run lẩy bẩy, nếukhông nhìn kỹ, còn tưởng rằng đó thật là quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612434/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.