“Ngươi nói đúng hay không, hoàng Thục phi?” Khóe mắt liếc về phíathân ảnh đằng sau giá sách, hai ngón tay Phù Vân Khâu Trạch bỗngbốc lên một ngọn lửa màu hồng, chủy thủ giữa hai ngón tay bịthiêu đốt đỏ rực, như băng tuyết gặp phải lửa mà chậm rãi tanra.
Ả cung nữ bị thị vệ giữ lại kinh hoảng cúi đầu, không biếtlà do ba chữ hoàng Thục phi, hay là bởi vì ám sát không thành.
“Tội đại nghịch bất đạo dĩ nhiên phải đem đi chém.”
Chân ngọc mang hài, thân khoác tấm áo bào màu xanh biển, tócbúi gọn trên đầu , hoàng Thục phi vẻ mặt vẻ giận dữ chậm rãi đi ra,hai mắt dữ tợn, cơ hồ hận không thể đem nữ tử quỳ trên mặt đất ăn sốngnuốt tươi.
Theo sau nàng , còn có Mẫn Hách Vương gia, tả tướng Thanh Vũ cùng với các vị trọng thần trong triều.
Mẫn Hách Vương gia liếc mắt một cái, dập tắt tử quang vẫn lấp lóetrên tay(S:Hóa ra ông này đánh bà cung nữ),nhìn Phù Vân KhâuTrạch sắc mặt thất thường.
Bất quá chỉ là một cung nữ, hắn có thể hy sinh.
Đôi môi run rẩy, cung nữ nhất thời mờ mịt không biết phản bác thế nào.
“Đêm qua ngươi dám giả quỷ dụ hoàng phi tới giếng cổ để ámhại, hơn nữa còn mưu sát Hoàng Thượng, ngươi chính là có thêm mộtnghìn mạng cũng không đủ đền tội .” Thanh Vũ lắc đầu, may mắn đãsớm có phòng bị.
“Một nghìn mạng?” Cung nữ ngẩng đầu, lại bị thị vệ đè xuống, nàngcười lạnh,“Vốn là một mình ta, sao còn sợ liên luỵ cửu tộc đâu?”
“Lí đại cung nữ, bổn gia(người trong dòng tộc) của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612435/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.