Một đêm này Dạ Lăng Bắc Sơn cũng không ngủ được, ngược lại là Dạ Lăng Chi nguyệt vẫn đang nằm mơ.
Trong mơ, lúc đầu Mai Ngọc Dương đang cùng cười nói với hắn, thế nhưng khi Dạ Lăng Chi nguyệt ở xa xa gọi nàng, nàng liền đi tới chỗ của hắn. Hắn gọi nàng mấy tiếng, nhưng nàng hoàn toàn không quay đầu lại, mà người ở xung quanh giống như từng người từng người bỏ đi, chỉ còn mỗi mình hắn ở nơi hoang vu.
Dạ Lăng Chi nguyệt mở choàng mắt.
Dạ Lăng Chi nguyệt nhìn tẩm điện trống rỗng, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự cô đơn. Động tác của hắn đi trước nhận thức một bước, đột nhiên nhấc chân đi ra ngoài, không tự giác mà đi về phía Tịch Chiếu các. Hắn suy nghĩ, quay lại cầm lấy thứ gì đó để lên người.
Bên ngoài Tịch Chiếu các, có ám vệ nhận ra bóng dáng của Dạ Lăng Chi nguyệt vừa muốn hành lễ đã bị hắn đưa tay cản lại. Dạ Lăng Chi nguyệt đi vào trong phòng của Mai Ngọc Dương như vào chỗ không người.
Nữ nhân ở trên giường hình như có hơi nóng, hai cái chân đều không an phận để ra ngoài, đại khái là quá buông lỏng, ngón chân lười biếng duỗi khiến hắn có hơi muốn cười.
Mai Ngọc Dương hơi nghiêng đầu, ngủ cực kỳ yên lòng. Hắn khó lắm mới thấy được một khắc mà nàng yên lặng như vậy, nhìn đến xuất thần, qua một lúc lâu mới nhớ tới mình đến để làm gì. Động tác của hắn nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mềm của Mai Ngọc Dương lên để lộ ra hai chiếc chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-len-ngoi/1649094/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.