Vu Thịnh Ưu bị người ta tóm từ lồng sắt ra, đưa đến phòng luyện dược, Thành Hoa Khanh cầm viên thuốc nhìn nàng cười quỷ dị.Vu Thịnh Ưu nuốt nước miếng, mồ hôilạnh từ thái dương chậm rãi rơi xuống, khóe mắt run rẩy, đột nhiên nghĩđến một vấn đề thực nghiêm trọng:“Cái kia… khoan đã, ta có mấy vấn đềmuốn hỏi.”Thành Hoa Khanh nhíu mày nói:“Nói.”“Thứ nhất: Dược này chỉ có hai viên, ta ăn một, ngươi ăn một, vậy còn tứ sư huynh thì sao? Thứ hai: Ta ăn rồi,ngươi làm sao mà biết dược có hiệu quả hay không?”Thành Hoa Khanh cười ha ha, nhìn VuThịnh Ưu, bình thản nói:“Cái này ngươi không biết đâu! Dược này chẳngnhững có công hiệu trường sinh bất lão, còn có thể khởi tử hồi sinh, đợi ta bảo bọn chúng chém ngươi hơn mười đao, chờ ngươi sắp chết, ta liềncho ngươi ăn dược, nếu ngươi sống lại, thuốc này tự nhiên là thật, nếuchết, tự nhiên là giả .”“Cái gì? Không phải trực tiếp uống thuốc, mà là muốn chém chết ta trước rồi mới cho ăn?” Vu Thịnh Ưu lớn miệng hỏi.“Phải.” Thành Hoa Khanh còn thật sự gật gật đầu:“Mà trong vòng một canh giờ ngươi vừa sống lại kia, máu thịtcủa ngươi chính là thuốc trường sinh bất lão tốt nhất, đến lúc đó ta chỉ cần cắt yết hầu của ngươi, máu tươi sẽ cuồn cuộn chảy ra không ngừng,cắt từng mảnh thịt của ngươi, ăn sống, như vậy ta tự nhiên có thể có một lực lượng trường sinh bất lão. Ha ha ha!”Vu Thịnh Ưu trợn to mắt không thể tinđược, vừa nghe vừa run run lui về phía sau, uống thuốc chỉ là bước đầutiên nhẹ nhàng đơn giản nhất, phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632262/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.