“Đệ muốn báo thù!” Cung Viễn Hạ hai mắt dấy lên cừu hận nồng đậm, nhìn chằm chằm Cung Viễn Hàm trầm giọngnói:“Dám thương tổn đại ca, đệ tuyệt đối không buông tha bất cứ kẻ nào.”Cung Viễn Hàm vẫy tay với hắn,thản nhiên nói:“Đệ ghé tai lại đây.”Cung Viễn Hạ tới gần, ghé sát tai bên môi y.Cung Viễn Hàm nâng tay ngăn trở môi,ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng phân phó vài câu, chỉ thấy Cung Viễn Hạbiểu tình đầu tiên là hung hăng gật đầu, sau đó bỗng nhiên chọn mi, cuối cùng khóe mắt run rẩy vài cái, sau đó xoay mặt nhìn Cung Viễn Hàmnói:“Nhị ca, như vậy cũng thật quá tàn ác đi.”Cung Viễn Hàm lại chọn mi cười:“Sợ cáigì, chúng ta làm, tới lúc đó đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người củaQuỷ Vực Môn là được.” (Hàm ca…bó tay)
Cung Viễn Hạ nhíu mày nói:“Nhưng…… Ái Đức Ngự Thư sẽ không nguyện ý nhận trách nhiệm này đi?”Cung Viễn Hàm cầm đóa hoa sen, nghiêng đầu cười khẽ:“Không muốn thì thế nào, ta sợ hắn tới tìm ta sao?”“Nhị ca nói phải, Viễn Hạ lập tức đichuẩn bị.” Cung Viễn Hạ gật đầu, xoay người đi hai bước, lại quay lạinhìn thoáng qua nhị ca nhà mình, xem ra nhị ca đối với việc Mạt Nhấtthấy chết không cứu, cũng rất là căm tức a. Bất quá so với hắn hành động nông nổi, y lại tâm tư kín đáo, suy nghĩ sâu sắc, hồi nhỏ đã có ngườitừng nói: Cung gia nhị công tử có một viên linh lung tâm can, người nọ…… nói rất đúng a.Cung Viễn Hạ cảm thán thật sâu: Đắc tội ai cũng không thể đắc tội nhị ca giảo hoạt gian trá a, bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632261/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.