Sáng sớm, trên quan đạo một chiếc xengựa phóng như bay ,hán tử đánh xe không ngừng vung roi da, ba con tuấnmã chạy nhanh như gió, bánh xe cô lỗ cô lỗ kêu không ngừng.Ở phía sau, một bạch y công tử vén màn xe lên, nói với đại hán đánh xe,“Phiền ngươi mau thêm chút nữa.”“Vâng công tử.” Đại hán đánh xe dùng sức ra roi, thét to cho ngựa chạy nhanh hơn.Bạch y công tử ngồi lại bên trong xe,khuôn mặt hắn tuấn nhã như ngọc, khóe môi mang theo vẻ tươi cười nhẹnhàng, nhưng thân thể hắn đã có chút vội vã, giống như bất kỳ lúc nàocũng có thể biến thành mũi tên phóng ra khỏi xe.Trong xe còn một lão nhân ngồi, tóc hoa râm, ngay cả lông mi lẫn râu cũng đều trắng , dùng bốn chữ ‘tiên phongđạo cốt’ hình dung lão cũng không quá.Lão nhân nhìn thoáng qua bạch y công tử bên cạnh, nhẹ giọng trấn an nói:“Nhị công tử không cần sốt ruột, lãophu xem theo như bệnh tình mà công tử nói lại, đại công tử hiện tại cũng không đáng lo ngại, lão phu tới đó, kê một phương thuốc, nhất định cóthể tiêu trừ căn bệnh.”“Làm phiền Hồ Thái y .” Cung Viễn Hàm ôm quyền, mỉm cười nói lời cảm tạ.“Nhị công tử khách khí .” Hồ Thái y mỉm cười,Cung Viễn Hàm quay đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài liên tục thay đổi, sắc mặt hơi bình tĩnh lại, thân thể khẩntrương căng như dây cung cũng vì thế trầm tĩnh lại.Hồ Thái y nhìn trước mắt nam tử tướngmạo xuất sắc ,khí chất thanh nhã, nhịn không được gật đầu nghĩ: Cung gia ba huynh đệ, lão đều chứng kiến bọn họ trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632255/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.