Khách điếm người đến người đi, một thiếu nữ thanh tú thật cẩn thận bưng một chén dược đen thui đi về phía trước.Một đại hán, từ đằng kia đi tới, bướcchân rất nhanh, thiếu nữ bưng dược, cẩn thận nhìn bát, cũng không chú ýđại hán phía trước, ngay tại lúc hai người sắp chạm vào nhau, thiếu nữtựa như đỉnh đầu có mắt, hai chân hơi hơi xoay tròn trên mặt đất, liềntránh thoát . Nước trong chén thuốc một giọt cũng không rơi ra ngoài.Đại hán nói một tiếng thật có lỗi,thiếu nữ gật đầu, không để ý đến hắn, bưng chén thuốc biến mất ở hànhlang dài của lầu hai khách sạn.Mãi cho đến khi nàng đi vào phòng, đại hán kia mới lộ ra vẻ tươi cười âm độc.Hừ! Tìm được rồi!Viễn Hàm đã đi một ngày rồi, hôm nay là ngày thứ hai, Viễn Tu bệnh, được Vu Thịnh Ưu chiếu cố, cũng không khálên, mơ mơ màng màng , đôi khi mê man , đôi khi lại bỗng nhiên tỉnh lại.Cung Viễn Tu mỗi ngày đều cảm thấy toàn thân bốc hỏa, khó chịu giống như bị thiêu cháy.“Viễn Tu, ngồi dậy uống thuốc đi.”Bên tai có một thanh âm ôn nhu lại quen thuộc vang lên, hắn cố gắng mở mắt ra, cười với người bên giường, nhẹgiọng kêu nàng:“Nương tử.”“Rất khó chịu sao?” Vu Thịnh Ưu đưa tay, dùng khăn ướt nhẹ nhàng chà lau mồ hôi trên trán hắn.“Ừm, khó chịu.” Cung Viễn Tu mặt nhăn lại tố khổ, tính trẻ con làm nũng.Vu Thịnh Ưu vẻ mặt đau lòng nâng dậy hắn dỗ:“Ngoan ~ uống thuốc vào sẽ tốt hơn.”Cung Viễn Tu nhíu nhíu mày, ngửi thấy mùi thuốc Đông Y lại càng nháy chặt mày hơn, hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632254/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.