Đêm khuya, một lão đại phu tóc hoa râm, sắc mặt không kiên nhẫn ngồi bắt mạch, một lát sau, lại nhìn nhìn miệng vết thương trên tay Cung Viễn Tu, sau đó đứng dậy nói:“Vết thương trêntay vị công tử này có phải có độc?”“Đúng! Thời điểm bị thương miệng vết thương quả thật có độc.” Vu Thịnh Ưu gật đầu.“Ừm.” Lão đại phu sờ sờ chòm râu hoa râm, trầm tư một hồi, lại lắc lắc đầu:“Khó, khó, khó.”“Đại phu, chỉ giáo cho?” Cung Viễn Hàm sắc mặt có chút ngưng trọng.Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn lão đại phu, cái gì mà khó, khó, khó? Xú lão đầu này sẽ không bởi vì ta nửa đêm túmlão đến xem bệnh, làm cho lão không thể ôm được tiểu thiếp thứ mười bảycủa mình, cho nên cố ý làm ta sợ đấy chứ!Đại phu chậm rãi nói:“Vị công tử nàytrúng độc sơ qua, từng có người bức độc từ vết thương của hắn ra, nhưngngười này công lực không đủ, trong vết thương của công tử này vẫn cònchất độc, đối với thân thể cũng không đáng ngại, nhưng mà, miệng vếtthương của công tử này nhiễm trùng chuyển biến xấu, làm cho dư độc toànbộ hút vào trong cơ thể, sốt cao hơn nữa còn trúng độc, cho nên hắn hiện tại sốt cao không lùi, toàn thân vô lực, ý thức không rõ.”Nói ngắn gọn, chính là một loại độc dược đơn giản, trải qua tay Vu Thịnh Ưu, đã xảy ra đột biến chất cùng lượng.Cung Viễn Hàm liếc mắt nhìn Vu Thịnh Ưu một cái, âm thầm thề, về sau trừ phi hại người, giết người, tra tấnngười, nếu không tuyệt đối không dùng y thuật của nàng, a! Không đúng,của nàng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632253/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.