Sáng sớm một ngày này, Cung Viễn Tu cưỡi lạc đà, không cẩn thận bị dây cương chạm đến miệng vết thương.“A, đau.” Hắn đau khẽ kêu một tiếng.Vu Thịnh Ưu cùng hắn cưỡi chung một lạc đà, kéo tay hắn một phen, vừa cởi bỏ băng vải kiểm tra,vừa nhịn khôngđược quở trách:“Sao lại không cẩn thận như vậy.”“Đau.” Cung Viễn Tu ủy khuất hé miệng.“Thật là.” Vu Thịnh Ưu nhìn tay hắn,trên vết thương đã kết vảy kia bị rách một chút, chảy ra tơ máu, cầm lấy tay hắn, liếm liếm miệng vết thương. Đầu lưỡi linh hoạt từng chút liếmtrên vết thương của hắn, Cung Viễn Tu trái tim đầu tiên là một trận corút nhanh, sau đó tâm không ngừng bùm bùm, đập loạn không ngừng.“Vù vù, không đau a.” Vu Thịnh Ưu lạithổi thổi miệng vết thương, đắc ý giơ tay hắn lên chỉ cho hắn xem, bộdáng ta rất lợi hại nói:“Miệng vết thương vỡ ra không lớn, dùng nướcmiếng liếm liếm là tốt rồi. Xem, không đổ máu .”Cung Viễn Tu đỏ mặt vựng vựng hồ hồ gật đầu, hoàn toàn không nghe thấy nàng đang nói cái gì.Ba người lại đi một ngày, đã đến KhangThành phồn hoa, rốt cục đã qua những ngày ăn gió nằm sương, bọn họ vào ở khách sạn tốt nhất Khang Thành, rốt cục có thể ăn đến mỹ thực, ngủthẳng đệm chăn ! Vu Thịnh Ưu cảm động quả thực muốn rơi lệ, tuy rằng lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, cảm giác cũng không tệ, nhưng mà,đúng là có chỗ che đầu vẫn tốt hơn, huống chi, lại là một nơi xa hoa như thế này, chăn tơ tằm a, buổi tối có thể ngủ ngon rồi !Ba người cất hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632252/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.