Đại mạc, cơ hồ người ở tuyệt tích, tạinơi sa mạc như không có giới hạn này, có một gian khách sạn nho nhỏ ởgiữa bão cát như ẩn như hiện. Khách sạn cũ nát, không ai có thể tưởngtượng nổi, lại có thể đứng vững không đổ, đó là nơi mà những người điqua sa mạc đều muốn vào nghỉ chân, nhưng người đi vào, rốt cuộc cũngkhông thấy đi ra.Trên giường khách sạn, một người nằm hôn mê một ngày một đêm, khuôn mặt gầy yếu, khóe môi tái nhợt.Trên bàn trong phòng đặt một ít đồ ăn, vẫn còn bốc khói nóng hổi.Hương cơm mê người truyền thật xa,Bỗng nhiên, bụng người nằm trên giườngphát ra tiếng vang “Cô lỗ, cô lỗ”, tay nàng chỉ hơi hơi giật giật, lôngmi nhẹ nhàng nhíu, ánh mắt cố hết sức mở, ánh mắt mê mang không hề cótiêu điểm, nàng lăng lăng nhìn lên trần phòng, trong đầu trống rỗng.“Nương tử?”Quay đầu nhìn lại, một bóng người hiệnlên trong đôi mắt nàng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, toàn thân hắnnhư sáng lên, tỏa ra kim quang lóng lánh làm cho người ta không mở đượcánh mắt.Người nọ tiến lên từng bước, khuôn mặtdần dần rõ ràng, gương mặt tuấn tú, si ngốc nhìn nàng, mắt như mang theo sương mù, hắn thấy ánh mắt của nàng nhìn chăm chú vào hắn, trong nháymắt, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười kia trong suốt tinh thuần, giống như hoa quỳnh nở trong đêm tối. Vu Thịnh Ưu thường xuyên nghĩ, có lẽchính là một ánh mắt sạch sẽ không mang theo một tia bụi bậm như vậy,cùng vẻ tươi cười tuyệt mỹ như có thể chiếu sáng đêm tối, chính lànguyên nhân khiến nàng thích hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632249/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.