Trong khách phòng ánh nến chưa tắt, đốm lửa nhỏ bé lập lòe lúc sáng lúc tối.Vu Thịnh Ưu nghiêng mình nằm ở bênngoài, Cung Viễn Tu hai tay ôm chặt thắt lưng nàng, thân mình dán vàolưng nàng, ngủ ở bên trong.Ánh nến mãnh liệt nhảy lên hai cái, bỗng nhiên tắt.Vu Thịnh Ưu ở trong bóng tối mở to mắt, tay trái nắm chủy thủ, tay phải cầm túi độc dược, mặc kệ là loại ngườinào, có can đảm tới gần nàng trong vòng ba bước, tất khiến hắn chếtkhông toàn thây.Nửa ngày sau, trong bóng tối trừ bỏtiếng hít thở an ổn của Cung Viễn Tu, một chút động tĩnh cũng không có,Vu Thịnh Ưu lòng có chút lơi lỏng cảnh giác, chẳng lẽ, là do mình lolắng quá nhiều?Lại qua nửa canh giờ, vẫn không hề cóđộng tĩnh, Vu Thịnh Ưu ánh mắt dần dần nặng nề, ổ chăn ấm áp, thân thểsớm mệt mỏi, không thể không kêu gọi nàng mau mau tiến vào giấc mộngđẹp.Ánh mắt của nàng dần dần…… Dần dần…… mờ mịt, bàn tay nắm chặt vũ khí cũng dần dần buông lỏng, nhưng không biếtvì cái gì nàng bỗng nhiên mạnh mẽ mở bừng mắt, ngửa đầu nhìn trần nhà.Trên trần nhà một bóng đen nhìn chằm chằm vào nàng, bóng đen giống nhưlà một người giấy dán trên đó, nhưng không giống người giấy, bởi vì, hắn cử động! Hắn cử động, hắn cử động, hắn cử động!Bóng đen người giấy kia chậm rãi…… Chậm rãi từ trên trần nhà rơi xuống, vươn tay về phía nàng, Vu Thịnh Ưu quát to một tiếng, tránh khỏi vòng ôm của Cung Viễn Tu, lăn xuống giường“Viễn Tu! Viễn Tu mau đứng lên!” VuThịnh Ưu một cước đá tỉnh Cung Viễn Tu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632248/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.