Ngày mùa hè ánh mặt trời mãnh liệt, đến buổi trưa thái dương lại độc ác.Cỏ dại trên cồn cát đều ủ rũ cúi đầu, không thể không khuất phục trước ánh nắng thiêu đốt.Ngay cả cơn gió nhẹ ngẫu nhiên, cũng đều mang theo luồng khí khô nóng cùng vô tận cát bụi.Đoàn xe đi qua, giơ lên từng trận bụi đất.Vu Thịnh Ưu có chút mơ màng chậm rãi mở mắt ra, nhìn trước mắt một mảnh sáng dương quang, không khỏi nhíu mày,nàng bỗng nhiên có chút hoài niệm cái quan tài Mạt Nhất đã dùng khi bắtnàng tới Quỷ Vực Môn, ít nhất đặt trong quan tài tuyệt đối sẽ không bịnắng nóng.“Nóng quá.” Nàng kéo kéo cổ áo, hé mộtchút cho gió thổi vào, nhưng không hề có hiệu quả, y phục trên người ẩmướt mồ hôi, dính dính khó chịu.“Nóng sao?” Vẫn ôm nàng ngồi trên lạc đà Cung Viễn Tu quan tâm hỏi.Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn hắn một cái,Cung Viễn Tu toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, như là không cảm nhận được nóng bức gì, Vu Thịnh Ưu chỉ vào đầu nói: “Xem này, xem này, xem này,đều là mồ hôi.”Cung Viễn Tu nhe răng cười, hàm răngtrắng tinh dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm chói mắt, không thểkhông nói, hắn tươi cười so với ánh mặt trời tháng bảy còn sáng lạn minh diễm hơn. Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà; Báchnhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba (1)(1: Từ xa mà ngắm,trắng như ráng mặt trời lúc ban mai; Tới gần mà xem,tươi như đóa phù dung trên dòng biếc.)
“Nhị đệ. Cây quạt cho ta mượn dùng.” Hắn cao giọng gọi to nam tử áo trắng cưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632247/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.