“Nương tử, nàng còn giận sao?” Cung Viễn Tu thật cẩn thận nhìn người đang nằm trên giường, đưa lưng về phía hắn.Vu Thịnh Ưu hừ cũng không hừ một tiếng, Cung Viễn Tu nhẹ tay nhẹ chân trèo lên giường, chống đầu đến trước mặtnàng cười lấy lòng: “Nương tử, ta có thể lên giường không?”Vu Thịnh Ưu một phen đem hắn đẩy xuống giường, hung hăng nói: “Ngủ sàn đi!”Cung Viễn Tu ngồi dưới đất, ôm chăn,tuấn mắt như nước trong veo nhìn nàng, miệng mím lại ủy khuất, nhưng VuThịnh Ưu ngay cả đầu cũng không quay lại, không nhìn tới bộ dạng đángthương của hắn.Cung Viễn Tu thấy nàng không để ý tới mình, chỉ có thể tội nghiệp ôm cái chăn, nằm ở trên sàn, cố gắng ngủ.Trong phòng, chỉ có ánh nến hôn ám,người trên giường thẳng lưng, không hề động tĩnh, người dưới đất ngủ một lúc lại tỉnh một lúc, nhìn người trên giường.Một lát sau, người dưới đất xác địnhngười trên giường đã ngủ rất sâu, vụng trộm đứng lên, nhẹ nhàng trèo lên giường, tiến vào ổ chăn ấm áp, ôm lấy thân thể hương nhuyễn kia, hípmắt, lộ ra tươi cười vui vẻ, hì hì, không ôm nương tử hắn không ngủđược. Cằm cọ cọ mái tóc mềm mại của nàng, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại,ngủ.Vu Thịnh Ưu chậm rãi mở mắt, hai tròngmắt thập phần bình tĩnh, nâng tay, gắt gao nắm lấy bàn tay to đang ômlưng mình, lẳng lặng mở to mắt.Viễn Tu, ngươi thật sự là người hạnhphúc, ngươi được mọi người yêu thương, bảo vệ, không để ngươi gặp chútthương tổn gì, ta cũng giống vậy, nhưng hạnh phúc này chừng nào thìngươi hiểu được, hạnh phúc ta muốn là cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632246/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.