"Bây giờ sư tôn có hối hận không?"
Sở Tranh không đáp lại câu hỏi của Phù Uyên, nói: "Trước tiên xem thử ngươi bị làm sao đã..."
"Hết rồi..." - Phù Uyên qua loa đáp.
"Ngươi..."
"Sư tôn, ta thực sự không sao."
"Ngươi vẫn dám gọi ta là sư tôn?"
"Vẫn là sư tôn."
Sở Tranh hết cách, bị đẩy ra khỏi ý thức của Phù Uyên.
Phù Uyên bấy giờ mới lặng yên nhìn thức hải của mình, nhìn gốc lê nở đầy hoa giữa một vùng tuyết trắng xóa... Y thầm nghĩ, cũng được đấy chứ!
Sau đó Phù Uyên tự nhiên nhớ tới Cố Trường An, tự hỏi liệu rằng thức hải người này có phải ngập trong bóng tối hay không? Mặc dù y đã từng dùng ý thức khống chế người khác, nhưng y chưa bao giờ thâm nhập thức hải của người ta, còn chưa từng mở ra thức hải của mình tới giờ nữa là...
Thậm chí Phù Uyên còn không muốn thoát ra khỏi thức hải của chính mình... Nơi này rõ ràng là phủ đầy băng tuyết nhưng lại không hề lạnh, lại còn thoang thoảng mùi hoa lê, khiến cho nỗi lòng của y bớt đi phần nào nặng nề.
Bầu trời ở trong thức hải là một màn trăng sao, bao lâu cũng không thấy mặt trời mọc. Phù Uyên không rõ bản thân nán lại trong chính tâm trí của mình bao nhiêu lâu, chỉ biết tới khi mở mắt ra đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc ở Trúc cung Minh Ưu.
Trong lúc vẫn còn mơ màng chưa rõ chuyện gì đã xảy ra thì Phù Uyên nghe thấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-ta-rat-yeu-su-ton/2900708/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.