Những châu báu trang sức Hoắc Phất Quang tặng ta, ta không lấy món nào, ta chỉ cẩn thận bỏ vào bọc cây trâm ngọc hoa hải đường hắn tặng ta đêm giao thừa.
Ta thuê một cỗ xe lừa ở đầu phố, nói mòn miệng nửa ngày, cuối cùng cũng mặc cả với phu xe từ ba tiền bạc xuống hai tiền.
Xe lừa chậm rãi lên đường, bánh xe kẽo kẹt lắc lư, đưa ta về hướng Ngụy gia thôn. Ta ngồi trong xe, tính toán trong lòng khi về nhà sẽ nấu gì cho bữa tối. Giờ ta có nhiều tiền, muốn ăn gì thì ăn nấy, nhưng trong lòng ta lại chẳng vui vẻ chút nào, không hiểu sao cảm thấy trống trải.
Ta mạnh mẽ lắc đầu, muốn làm cho mình phấn chấn lên, kết quả đột nhiên nghe thấy bên ngoài xe vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, xe lừa đột ngột dừng lại, ta ở trong xe bị lắc lư loạng choạng.
Trong lúc ta đang mơ hồ nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy giọng run rẩy của phu xe.
Ông ta nói: "Cô nương... có vẻ chúng ta gặp phải cướp rồi."
18
Ta sững người.
Đây rõ ràng là quan đạo mà. Thời buổi này đám cướp cũng trắng trợn đến vậy sao?
Ta mang ba phần mơ hồ bảy phần sợ hãi kéo rèm ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi nhìn rõ diện mạo "tên cướp", dây thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng.
Ta bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt --
Một đội kỵ binh vẻ mặt lạnh lùng đang vây quanh xe lừa. Người đứng đầu cưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-dao-phu-khong-lay-duoc-chong-ngon-/3739845/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.