Hoắc Phất Quang nói xong những lời này, nghiêng đầu nhìn ta một cái, mới tiếp tục nói: "Đây mới là toàn bộ câu nói hôm đó ta nói với Quận chúa."
Thì ra sự thật lại là như vậy!
Ta chợt hiểu ra, nhưng trong lòng vẫn có chút phiền muộn. Ta nói: "Hoắc Phất Quang, ta chỉ là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, trước đây còn từng làm đao phủ. Ngươi thực sự muốn cưới ta sao?"
Hoắc Phất Quang nhìn chằm chằm ta, cười nói: "Thế thì sao? Ta là võ tướng, có một nương tử biết sử dụng đại đao, chẳng phải rất bình thường sao?"
Thái độ Hoắc Phất Quang rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng ta vẫn nặng trĩu như đè một tảng đá lớn.
Bây giờ thân phận Hoắc Phất Quang không tầm thường, hắn cần phải có một thê tử đoan trang đúng mực.
Vì vậy ta rất chân thành mở miệng: "Hoắc Phất Quang, hay là ngươi suy nghĩ lại về hôn sự của chúng ta đi? Bây giờ không phải ở Ngụy gia thôn nữa mà là ở kinh thành, ngươi bây giờ là đại quan hiển quý. Phu nhân của các quan khác có thể giúp phu quân quản lý nội viện, cai quản điền sản, còn ta..."
"A Thanh." Hoắc Phất Quang đột nhiên ngắt lời ta. Hắn rất trịnh trọng nói với ta: "Ta cưới nương tử, không phải cưới quản gia hay hạ nhân. Nàng vĩnh viễn không cần phải bận tâm về những chuyện vụn vặt đó."
Ta cụp mắt xuống, nói: "Hoắc Phất Quang, ngươi không cần phải luôn chiều theo ta, sẽ rất mệt mỏi đấy."
"Đây không phải chiều theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-dao-phu-khong-lay-duoc-chong-ngon-/3739846/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.