Trong tiếng ồn ào, Hoắc Phất Quang khó khăn mở miệng: "À... ta uống thuốc."
Ta trợn tròn mắt, cảm thấy thật thần kỳ: "Trên đời này lại có thuốc lợi hại như vậy! Giống như tiên đan vậy! Là thuốc gì thế?"
Hoắc Phất Quang: "Ừm... ta cũng không biết, Hoàng thượng ban cho."
"Hóa ra vậy." Ta giật mình tỉnh ngộ gật đầu: "Thuốc trong cung, đương nhiên là lợi hại."
Ta lại nhìn chằm chằm đôi chim nhạn trong tay hắn: "Sao đôi chim nhạn này lại buộc lụa đỏ? Đẹp thật."
Ta chỉ thuận miệng khen một câu.
Không ngờ Hoắc Phất Quang lại như thể đối mặt với kẻ địch lớn, vội vàng nói: "Đôi chim nhạn này không thể cho nàng! Ta phải tặng người khác!"
"... Đồ keo kiệt."
Ta hừ một tiếng, vẫy tay với hắn.
"Nếu chân người đã khỏi thì tối nay ta không cần xoa bóp chân cho ngươi nữa, ta đi trước đây."
...
Tất cả mọi người trong phủ trông đều rất bận, hơn nữa họ đều không cần ta giúp đỡ.
Ta thực sự quá nhàm chán, đành đi dạo phố một chút.
Trên đường phố kinh thành có rất nhiều thứ thú vị, toàn là những thứ mới lạ ta chưa từng thấy.
Ta mua bánh, ghé tiệm phấn son, cuối cùng vô thức bước vào hiệu vải.
-- Dạo này hay mưa, ta muốn làm cho Hoắc Phất Quang hai cái bảo vệ đầu gối.
Vì vậy ta hỏi chưởng quỹ, có vải nhung và bông tốt không.
Có lẽ chưởng quỹ hiệu vải nghĩ ta là khách hàng lớn hào phóng, nên vừa đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-dao-phu-khong-lay-duoc-chong-ngon-/3739844/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.