Hoắc Phất Quang đột nhiên chống tay ngẩng đầu lên, quay lại nhìn chằm chằm ta.
Hắn nghiến răng cười lạnh với ta: "Nàng tìm thú y chữa lừa để chữa cho ta?"
Ta gãi đầu, rất thành khẩn nói: "Biết đâu còn nước còn tát, ngươi cứ rên rỉ kêu đau chân với ta mãi thế này, cũng không phải cách."
Không biết xảy ra chuyện gì, Hoắc Phất Quang như thể không thở nổi, đột nhiên hít một hơi thật sâu.
Hắn uể oải khoát tay: "Thôi, chân ta không đau nữa."
Nghe vậy ta ồ một tiếng, thu dọn lọ thuốc và chuẩn bị đi.
Trong tích tắc tiếp theo, ta bị giữ tay lại.
Hoắc Phất Quang ngẩng đầu, nhìn ta chằm chằm.
"Nàng... nàng đừng đi được không? Tuy bây giờ ta không đau, nhưng chẳng biết lát nữa có đau lại không."
Vẻ mặt hắn đáng thương, ta không nhịn được phải thở dài.
Nghĩ đến việc hắn đã tặng ta nhiều món đồ tốt như vậy, ta đành đồng ý: "Được rồi được rồi, ta sẽ ở đây với ngươi."
Tuy ta đã đồng ý, nhưng thực sự không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ. Ta nằm bên giường, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Giấc mơ đêm nay thật kỳ lạ, ta lại đang gặm đầu heo, cái đầu heo thật mềm, thật thơm.
Quả là một giấc mơ đẹp.
Cho đến khi ta lưu luyến tỉnh giấc, mới phát hiện không biết từ lúc nào, ta đã nằm trên giường.
Quan trọng hơn là, lúc này, ta lại đang nằm trong vòng tay Hoắc Phất Quang!
Ta giật mình, bật dậy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-dao-phu-khong-lay-duoc-chong-ngon-/3739843/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.