Hoắc gia được minh oan, Hoắc Phất Quang không những được khôi phục chức Tướng quân, mà còn được phong làm Thái phó.
Trong chốc lát, Hoắc Phất Quang đã trở thành đại thần quyền quý được mọi người săn đón.
Tân Đế hạ chỉ tu sửa phủ đệ của Hoắc gia, còn thưởng thêm cho Hoắc Phất Quang một tòa biệt phủ.
Sau khi quỳ xuống nhận chỉ dụ trong sân nhà tranh của ta, Hoắc Phất Quang mỉm cười nhìn ta, muốn đưa ta cùng về kinh.
Ta im lặng một lúc, rồi vẫn lắc đầu.
"Ta không đi đâu."
Hoắc Phất Quang ngỡ ngàng: "Vì sao?"
Ta suy nghĩ một chút rồi nói phủ đệ trong kinh thành quá lớn, ta ở không có cảm giác an toàn; lại nói ta đã quen ăn dưa muối với gạo giã, đột nhiên ăn cao lương mỹ vị sợ đau bụng; còn nói nhà còn gà vịt, nếu ta đi không ai chăm sóc chúng.
Những lý do này đều rất gượng ép.
Thực ra nói cho cùng, chẳng qua là ta nhút nhát.
Ở Ngụy gia thôn, ta là Ngụy A Thanh, nhưng vào kinh thành, ta là ai?
Ta hiểu rõ bản thân mình, ta không thể làm phu nhân của Hoắc Tướng quân.
Quan trọng nhất là...
Hoắc Phất Quang chưa từng nói thích ta.
Hoắc Phất Quang lặng lẽ nhìn ta một lúc, mím môi. Hắn nói: "Nếu như A Thanh không đi, vậy ta cũng không đi."
Nghe hắn nói vậy ta giật mình. Hắn đã được khôi phục chức Tướng quân, sao có thể không về?
Nhưng hắn lại nói: "Mưa xuân quá lạnh lẽo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-dao-phu-khong-lay-duoc-chong-ngon-/3739842/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.