Hoắc gia được minh oan, Hoắc Phất Quang không những được khôi phục chức Tướng quân, mà còn được phong làm Thái phó.
Trong chốc lát, Hoắc Phất Quang đã trở thành đại thần quyền quý được mọi người săn đón.
Tân Đế hạ chỉ tu sửa phủ đệ của Hoắc gia, còn thưởng thêm cho Hoắc Phất Quang một tòa biệt phủ.
Sau khi quỳ xuống nhận chỉ dụ trong sân nhà tranh của ta, Hoắc Phất Quang mỉm cười nhìn ta, muốn đưa ta cùng về kinh.
Ta im lặng một lúc, rồi vẫn lắc đầu.
"Ta không đi đâu."
Hoắc Phất Quang ngỡ ngàng: "Vì sao?"
Ta suy nghĩ một chút rồi nói phủ đệ trong kinh thành quá lớn, ta ở không có cảm giác an toàn; lại nói ta đã quen ăn dưa muối với gạo giã, đột nhiên ăn cao lương mỹ vị sợ đau bụng; còn nói nhà còn gà vịt, nếu ta đi không ai chăm sóc chúng.
Những lý do này đều rất gượng ép.
Thực ra nói cho cùng, chẳng qua là ta nhút nhát.
Ở Ngụy gia thôn, ta là Ngụy A Thanh, nhưng vào kinh thành, ta là ai?
Ta hiểu rõ bản thân mình, ta không thể làm phu nhân của Hoắc Tướng quân.
Quan trọng nhất là...
Hoắc Phất Quang chưa từng nói thích ta.
Hoắc Phất Quang lặng lẽ nhìn ta một lúc, mím môi. Hắn nói: "Nếu như A Thanh không đi, vậy ta cũng không đi."
Nghe hắn nói vậy ta giật mình. Hắn đã được khôi phục chức Tướng quân, sao có thể không về?
Nhưng hắn lại nói: "Mưa xuân quá lạnh lẽo, chân ta vẫn chưa khỏe hẳn. Nếu không có nàng ở bên cạnh xoa bóp chân cho ta, ta sẽ đau lắm."
Lý do của hắn khiến ta nhất thời nghẹn lời.
Ta không nhịn được thở dài.
"... Được rồi."
Cuối cùng ta vẫn nhượng bộ, ta nói: "Vậy ta sẽ ở lại kinh thành với ngươi đến hết xuân. Đợi sang hạ ta sẽ rời đi."
Khóe môi Hoắc Phất Quang cuối cùng cũng nở một nụ cười, hắn gật đầu.
"Được, A Thanh, nói phải giữ lời."
16
Từ khi dọn vào phủ Hoắc gia, ngày nào Hoắc Phất Quang cũng sai người mang đến cho ta rất nhiều thứ.
Gấm vóc lụa là, châu báu trang sức, các loại điểm tâm mỹ vị, cứ như dòng nước chảy không ngừng vào phòng ta.
Hắn tặng quá nhiều đồ quý giá, ta cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng bảo hắn đừng tặng nữa.
Hoắc Phất Quang nghe xong nhướn mày: "Nàng không muốn? Vậy ta đập vỡ hết."
Nói rồi, hắn thật sự cầm một xâu chuỗi mã não, làm động tác như muốn ném xuống đất.
Ta trợn tròn mắt ——
Tên nam nhân phung phí này!
"Ngươi đúng là có bệnh!"
Ta vừa mắng hắn, vừa nhón chân giật lấy xâu chuỗi từ tay hắn, đeo lên cổ.
Hoắc Phất Quang nhìn bộ dạng lo lắng của ta, khẽ cười: "A Thanh, nàng thật đáng yêu."
Ta trừng mắt nhìn hắn, tức giận quay người bỏ đi.
Tên nam nhân đáng ghét này, cố tình dọa ta!
Kết quả đến tối, Hoắc Phất Quang lại sai người đến tìm ta, nói chân hắn đau.
Ta vốn đã thay áo chuẩn bị đi ngủ, nghe vậy đành phải bò dậy.
Ta vừa mặc quần áo, vừa thầm thở dài trong lòng —— không biết sao nữa, từ khi Hoắc Phất Quang về kinh, chân hắn dường như còn tệ hơn lúc ở Ngụy gia thôn.
Đêm nào cũng kêu đau, phải ta qua xoa bóp mới chịu.
Ta mang theo dầu hồng hoa vội vàng chạy qua.
Trong phòng ngủ, Hoắc Phất Quang đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, trông thật đáng thương.
Ta vừa xoa bóp chân cho hắn, vừa tò mò hỏi:
"Hoàng thượng không phải đã phái ngự y đến khám bệnh cho ngươi sao? Ông ta nói có chữa được không?"
Hoắc Phất Quang úp mặt vào gối, giọng nghe có vẻ ậm ừ: "Nói là có vấn đề về xương, không dễ chữa..."
Ta không nhịn được thở dài: "Ngự y gì mà y thuật cũng không ra gì."
Ta chợt nhớ ra điều gì đó, trở nên hào hứng: "Đúng rồi! Trước kia khi ta chăn trâu, nghe người ta nói ở Quý Huyện có một thú y rất giỏi, từng có con lừa điên bị gãy chân, xương đã lòi ra ngoài mà ông ta cũng chữa khỏi. Con lừa đó sau này vẫn có thể nhảy nhót tung tăng, không ai nhìn ra nó từng bị gãy chân! Hay là ngươi phái người đến Quý Huyện tìm thú y đó xem?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]